Tôi xin nghỉ vài ngày để lo tang sự cho mẹ.
Thật ra cũng chẳng có gì để lo, người ch*t rồi chỉ còn nắm tro tàn bỏ vào hộp nhỏ, chẳng ai đến viếng thăm.
Đáng lẽ chỉ xin nghỉ bảy ngày, nhưng đúng lúc cúng đầu thất, tôi mơ thấy bà.
Tôi vật vờ ngủ li bì hai ngày trong nhà mới tỉnh.
Lý Nhiên là bạn cùng bàn, có vẻ nhớ tôi lắm, vừa thấy tôi quay lại đã líu ríu kể lể:
"Sao tự nhiên nghỉ lâu thế? Cậu bị bệ/nh hả?"
"Không... mẹ tớ bệ/nh, tớ ở nhà chăm mấy hôm."
Thấy tôi không sao, cậu ta lập tức chuyển đề tài.
Tôi hơi gh/en tị với sự vô tư của cậu ấy.
Sáng hôm sau, vừa đến cửa lớp đã bị chặn lại.
Thiệu Thời hỏi: "Nói chuyện được không?"
Tôi không hiểu tại sao hắn tìm tôi, nhưng sau một hồi cân nhắc câu hỏi của hắn, đáp án có lẽ là không.
"Xin lỗi, tôi phải vào lớp."
Giáo viên chủ nhiệm sắp đến rồi.
Cô giáo dặn dọn ghế dư ở tòa nhà thí nghiệm sang hội trường.
Lý Nhiên cuống quýt đi đ/á/nh liên minh với lũ bạn, tôi một mình đến khu thí nghiệm.
Cậu ta hứa mai sẽ mang đồ sáng cho tôi.
Tôi muốn nói không cần đâu.
Tôi cũng cần ngủ một giấc cho đã.
Bình luận
Bình luận Facebook