Mặc dù ăn cơm cũng không đi quá xa, sau khi dùng bữa trưa hôm nay ở nhà ăn dưới lầu thì hai chúng tôi quay trở lại công ty.
Vừa đi đến cửa, khi tay tôi nắm lấy tay nắm cửa thì bất ngờ có một nhân viên đi đến nói với tôi.
"Giám đốc Bạch, có người đến thăm phòng làm việc, là giám đốc của tập đoàn đầu tư Kinh Liên, Từ Bộ."
"..."
Tôi chỉ có thể nói tạo nghiệp, sớm không nói muộn không nói, tôi vừa đẩy cửa phòng làm việc thì cô ấy mới nói.
Tôi cứ đứng ở trước cửa như thế, nhìn Từ Bộ đang ngồi chỗ tôi ở bên trong, trong tay hắn còn cầm con lợn vàng trên bàn làm việc của tôi!
Người có thể ch*t nhưng lợn vàng không thể đụng vào.
Vẫn chưa đợi tôi đi vào Biên Niên Niên đã vỗ vai tôi.
"Chúc cậu may mắn, tớ né trước đây."
Đã thế người phụ nữ này còn không có đạo đức mà mở cửa cho tôi đi vào, sau đó còn thuận tay đóng cửa lại nữa.
Tôi loạng choạng hai bước mới đứng vững.
"Đã ăn cơm chưa? Cậu đợi ở đây chắc chưa ăn một miếng nào đâu nhỉ?"
Tôi bước nhanh đến cư/ớp con lợn vàng trong tay Từ Bộ, sau đó vuốt ve lợn bảo bối của tôi.
Từ Bộ đã khôi phục trí nhớ không giống như trước nữa, ngay cả nói chuyện cũng mang theo ngữ khí áp bức người ta.
"Cũng không phải tôi bảo cậu đợi, hơn nữa nào ai biết cậu sẽ đến chứ?"
"Tôi không đến chẳng lẽ còn đợi cậu đến tìm tôi? Chỉ sợ tôi ch*t rồi cũng không đợi được ngày cậu đến mất."
Cũng không thể nói như thế chứ.
Nói không chừng khi nào đó nghĩ thông rồi thì tôi sẽ đến tìm hắn mà.
"Nhân lúc tôi mất trí nhớ, chơi vui chứ? Chị gái?"
Nghe được giọng nói quen thuộc, sau lưng tôi toát ra một lớp mồ hôi lạnh ngay lập tức.
Đến rồi đến rồi, á/c q/uỷ đến rồi.
Tôi không nói gì, cũng không dám nói, nói nhiều sai nhiều.
Bình luận
Bình luận Facebook