Giữa tiếng xôn xao của cả hội trường, cánh cửa chính đột ngột mở toang.
Hứa Lăng Chu trong bộ vest chỉnh tề bước vào, ánh mắt sắc lạnh quét qua khắp hội trường.
Ánh nhìn ấy lướt qua mặt tôi trong chớp mắt, không một giây dừng lại.
Trái tim tôi chợt chùng xuống.
Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào người tôi, như một cuộc xét xử công khai giữa vòng vây của những ánh mắt dò xét.
Dưới sân khấu, tiếng bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ.
"Làm chuyện nhơ nhuốc thế này, đúng là vết nhục của giới phóng viên chúng ta."
"Thật hèn hạ, kinh t/ởm quá."
"Mất hết đạo đức nghề nghiệp, nên cấm tiệt cô ta đi!"
Tôi không thèm nhìn ai, chỉ dán mắt vào Hứa Lăng Chu.
Nhìn anh hướng về Chu Ninh Vi, giọng điềm nhiên: "Cô vừa nói gì cơ?"
Chu Ninh Vi đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào: "Lăng Chu, anh bị cô ta lừa rồi."
"Cô ta cố tình giả làm phóng viên phỏng vấn để tiếp cận anh, mục đích là đ/á/nh cắp tài liệu mật từ anh, gây hại cho cả tập đoàn Hứa."
"Ngay cả cơ hội dẫn chương trình đ/ộc lập hôm nay, cũng là dùng chiêu trò đen tối mà có được!"
Hứa Lăng Chu im lặng giây lát, quay sang tôi: "Cô có gì muốn nói không?"
Tôi có gì muốn nói ư?
Trong ánh mắt Chu Ninh Vi đang hướng về phía này, tôi nhìn thấy rõ sự hằn học cùng vẻ thỏa mãn.
Bỗng cảm thấy mọi thứ thật nực cười.
Chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi.
Là chị em ruột thịt cùng cha mẹ.
Sau khi mẹ mất, đáng lẽ chúng tôi phải là người thân thiết nhất còn lại trên đời này của nhau.
Khóe môi tôi nhếch lên nụ cười chua chát.
Nắm ch/ặt micro, tôi cất giọng: "Tôi muốn nói—"
"Thưa sếp Hứa, vị hôn thê của ngài đang bịa đặt trắng trợn."
"Nếu vì yêu cô ta mà ngài mặc kệ cho việc bóp méo sự thật, tôi sẽ đưa nguyên văn sự việc này vào bài tường thuật buổi họp báo hôm nay."
"Công chúng có mắt, một dự án được phát triển bởi người thiếu minh bạch như vậy, e rằng khó lòng nhận được niềm tin."
Dù là cậu ấm ngang ngược ngày trước.
Hay là vị lãnh đạo quyết đoán trong tin đồn bây giờ.
Nghe lời đe dọa trắng trợn thế này, hẳn phải nổi gi/ận.
Thế nhưng.
Anh chỉ lặng lẽ bước lên sân khấu dưới ánh đèn.
Đứng ở vị trí ngang hàng, cách tôi một khoảng xa mà nhìn thẳng.
Gọi tên tôi bằng giọng nhẹ như hơi thở:
"Đường Dự An."
Trái tim tôi chợt ngập tràn vị chua xót khó tả.
Không muốn nghe thêm lời biện hộ nào của anh cho Chu Ninh Vi.
Tôi quay mặt đi, nói từng chữ rành rọt:
"Tất cả cáo buộc với tôi đều là bịa đặt vô căn cứ."
"Giữa tôi và sếp Hứa - vị hôn phu của Tiểu thư Chu, chỉ có giao tiếp công việc, không hề có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào—"
"Không tiếp xúc?"
Câu nói chưa dứt đã bị giọng Hứa Lăng Chu chặn ngang,
"Cô tặng nhẫn cho tôi, rồi định không chịu trách nhiệm sao?"
Tôi gi/ật mình quay phắt lại nhìn anh.
Anh giơ bàn tay trái lên, chiếc nhẫn bạc giản dị trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh đèn.
Chất liệu rẻ tiền, đường nét thô sơ.
Nhưng được chủ nhân nâng niu, tỏa ra thứ ánh sáng kiêu hãnh.
Chiếc nhẫn ấy như cơn lốc xoáy kéo tôi về với ký ức bốn năm trước.
Bình luận
Bình luận Facebook