Ngày hôm sau, chưa đến 6 giờ, tôi đã rình rập ở phía đối diện khu dân cư Thiên Thụy.
Thật lòng mà nói, nếu người phụ nữ đó thay quần áo, tôi không chắc mình có nhận ra không.
Nhưng đây là manh mối duy nhất của chúng tôi, tôi phải đợi.
Thế mà tôi rình rập suốt hai ngày từ sáng đến tối, vẫn chẳng thấy bóng dáng người phụ nữ đâu cả.
"Không phải cô ta đi lại bằng xe hơi chứ." Tôi hơi nản lòng.
"Đừng nản, phương pháp này tuy ng/u ngốc nhưng nhất định sẽ hiệu quả."
"Tin tớ đi."
Quả nhiên, vào buổi trưa ngày thứ ba, tôi thấy bóng dáng quen thuộc đó, cô ta mặc chiếc váy đỏ, tay xách túi rác, đi về phía thùng rác ở cổng khu dân cư.
Tôi không kìm nén được sự phấn khích trong lòng, nhảy dựng lên chạy sang bên kia đường.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe tải dừng lại cách tôi nửa mét.
Tài xế hạ cửa kính xuống, lớn tiếng ch/ửi rủa tôi.
Trong lúc tôi đang sững sờ, người phụ nữ đã vứt rác xong, quay người đi về.
Tôi vừa xin lỗi vừa muốn đuổi theo, nhưng tài xế nhảy xuống xe, không buông tha, túm lấy tôi.
Tôi đành nhìn người phụ nữ rẽ qua góc phố rồi biến mất.
Dường như ba ngày nỗ lực đã đổ sông đổ bể vào khoảnh khắc này, tôi quay lại nhìn chằm chằm vào tài xế, mắt như sắp rỉ m/áu.
Gã kia cũng là loại b/ắt n/ạt kẻ yếu, thấy tôi như vậy thì ch/ửi vài câu rồi lên xe bỏ chạy.
Tôi ngồi phịch xuống lề đường, gọi điện cho bạn thân, cuối cùng không nhịn được mà khóc nức nở.
"Không sao đâu, không sao đâu." Cô ấy liên tục an ủi.
"Ít nhất cũng chứng minh những phỏng đoán của chúng ta đều đúng, vẫn còn cơ hội."
"Nhưng đứa trẻ đó... nghĩ đến nó tớ..." Tôi khóc không ngừng.
"Chúng ta có thể c/ứu nó, tin tớ." Cô ấy nói, "Trước hết đi xem trong túi rác có gì."
Tôi chạy đến, lật thùng rác, x/é túi ra, bên trong toàn là chai rư/ợu, tàn th/uốc, và hộp đồ ăn mang về.
"Không sai rồi, tiếp tục đợi đi."
Tôi trở lại vị trí cũ, mắt dán ch/ặt vào phía đối diện.
Bình luận
Bình luận Facebook