Tôi nhớ máng, Hà Kiến đến năm lớp 12 chuyển sang lớp tôi, cũng chưa tiếp xúc với cô nhiều.
Tôi đang tiến lên Trần phía giữ ch/ặt.
“Giang Tri bốc đồng.”
Thấy cô kia cầm chiếc bút bi, bấm bấm, hướng mặt Hà Kiến Anh!
Tôi hất Trần lao phòng học.
Hà Kiến mắt ửng đang đứng góc, thấy tôi, hơi sững sờ.
Tôi vươn phía ấy.
“Ớ? Sao đây? Mình ngoài đợi mãi.”
“Bọn mình đã nói ngày nào tan học cũng nhà nhau mà.”
Hà Kiến người, dường như chưa ý tôi.
Tôi cười tiến lại gần ấy, nắm ch/ặt cánh ngắt cậu.
“Mày Cô đứng đầu mày, lớn tháo.
Hai cô lại cũng vây đến, mồm miệng mắ/ng câu t/ụ/c t/ĩ/u.
“Tao khuyên mày dây chuyện người khác!”
Mấy nữ sinh cảnh cáo tôi.
Tôi ngoảnh mặt ngơ, kéo Hà Kiến ra ngoài.
Đám nữ sinh đi/ê/n tiết sấn đến bọn tôi.
Lúc ả cổ áo lên, ôm ch/ặt Hà Kiến lòng.
Tôi nghiền mắt đang nằm đ/ấ/m sắp đáp xuống người mình.
Thì bỗng nghe thấy chất giọng có chút châm biếm Trần Dã.
“Tôi nói loài người phân cấp cá lớn cá đo/ạn bắ/t nạ/t người yếu vô biên. nếu học hành ra gì ki/ếm cái nhà mà đầu quân sớm đi.”
“Bớt sức người có sức việc.”
Nữ sinh đứng đầu nhóm t/ứ/c xì ra khói, mặt vừa lên lại trắng bệch ra.
“Anh ai?”
“Tôi ai chẳng quan trọng, mà tệ đấy.”
“C/út ngay, nhanh.” Trần lùng gằn ra ba chữ.
Mấy cô kia liếc nhau, cảm thấy ổn, t/ứ/c gi/ận đùng bỏ đi.
Đợi người hết, Trần tôi.
Ánh mắt anh cái cổ áo đồng phục nhăn nhúm.
“Hữu dũng vô bản thiệt thòi. Nếu nay đây sao? Cậu phải chuyện gì?”
Dường như Trần ý thức được giọng nói mình theo đầy ắp sự quan tâm.
Tôi miệng cười, lòng rất vui.
“Trần nóng gi/ận.”
Tôi vươn gi/ật gi/ật góc áo anh.
“Mình dám lên vì có phía mà.”
“Nhưng nếu lần tới có sao?”
Trần miệng nói.
Tôi người.
Rồi chớp mắt anh ấy.
“Thế cứ theo mình đi, đâu, vậy được rồi.”
“Các ơi…”
Hà Kiến lên xin lỗi, cảm ơn tới chúng tôi.
“Đây phải lần lần hai cô gây chuyện với mình, những lần trước…có người đây người gì được, nay mình lại trực nhật hơi muộn, tạo cơ hội cho cô ta thừa nước đục thả câu.”
Tôi xua tay, đang nói sao, lần có trực nhật mình cứ cùng.
Hà Kiến mặt nói tiếp luôn: “Hai đang hẹn hò à?”
“Làm phiền các rồi…thật ngại quá.”
Trần Kiến đúng bạn rồi.
Nói chuyện thật êm tai.
Tôi thinh, lập lờ lận với Hà Kiến Anh, sao hiểu.
Cứ Trần phủ nhận, thế mà anh lại im ắng lạ thường.
Bình luận
Bình luận Facebook