Loại kính mờ trên cửa sổ ô vuông kiểu cũ này chỉ có một ưu điểm duy nhất: khi vỡ một mảng bằng nắm tay, những mảnh xung quanh vẫn bị đinh và khung gỗ giữ ch/ặt không rơi xuống.
Nhưng thím Tần đã đưa cả hai tay xuyên qua lỗ thủng đó. Trước tiên là tiếng vải áo x/é rá/ch "xoạt xoạt" vướng vào mép kính, sau đó những mảnh vỡ bị đẩy bật ra.
Không ngờ bà ta trườn cả hai cánh tay qua song cửa, tiếp tục cố chui đầu vào. Cả khung cửa sổ rên rỉ "két két" dưới sức ép. Hai bàn tay bám vào bệ cửa, cái đầu lộn ngược chúc xuống, vừa bò vào vừa cười "khúc khích".
Hai thứ âm thanh ấy hòa lẫn với tư thế q/uỷ dị, đôi mắt lồi gi/ật giật trong hốc hõm, khiến người ta nổi hết da gà. Tôi không kịp sợ hãi, quay người chộp lấy chiếc ghế dựa giường, giáng một cái thật mạnh vào đầu bà ta.
Vịn vào khung giường, tôi đưa chân đạp mạnh vào cái đầu đó định đẩy bật ra ngoài, nhưng hình như bà ta đã bị kẹt cứng giữa khung cửa. Đúng lúc tôi giơ tay lên, chai nước suối bị quăng góc phòng bỗng phát ra tiếng "lục bục" như có ai đang bóp méo.
Vừa dồn sức đẩy thím Tần ra, tôi vừa liếc mắt quan sát. Trong chai nước nguyên seal kia, lờ mờ vô số sinh vật nhỏ li ti đang phình ra. Tựa hồ những hạt nở, càng phồng càng to, khiến vỏ chai căng phồng răng rắc.
Khi đã nở to hẳn, đó rõ ràng là vô số bàn tay tử thi xanh lét nhợt nhạt, lo/ạn xạ quờ quạng trong nước, cố x/é rá/ch chai nhựa để thoát ra ngoài!
Bình luận
Bình luận Facebook