Biên Niên Niên vừa khéo đi vào, tôi do dự nói: "Cậu nói xem chúng ta chuyển công ty đến Hải Nam thì sẽ như nào?"
"Cậu lại phát đi/ên gì thế? Còn là Hải Nam nữa? Sao cậu không nghĩ đến việc chuyển công ty lên trên đảo không người đi! Đi làm dựa hết vào chèo thuyền ấy."
"Cách này... cũng không phải không được."
Từ Bộ đã khôi phục trí nhớ rồi, chắc chắn hắn sẽ tới làm phiền tôi!
Chuyển công ty không thể thực hiện được khiến tôi mỗi ngày ngồi làm việc trong công ty đều lo lắng đề phòng.
Mỗi một người gõ cửa tôi đều sợ giây tiếp theo người đi vào chính là Từ Bộ.
Thế nhưng may là hai ba ngày trôi qua cũng không thấy một lần tới cửa thăm hỏi của Từ Bộ, thậm chí ngay cả gọi điện cho tôi bằng một số khác cũng không có.
Tôi tạm thời hiểu được Từ Bộ là vì nhớ ra được chuyện trước đây mà đã quên sạch luôn chuyện sau này của chúng tôi.
"Bản thân cậu cảm thấy có thể hay không? Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như thế." Biên Niên Niên trực tiếp phá vỡ ảo mộng của tôi.
Tôi không có sức lực mà phản bác lại: "Sao không thể cơ chứ? Cậu thấy lâu như thế rồi mà cũng không thấy cậu ấy tới tìm tớ, chắc chắn là đã quên chuyện này rồi, hoặc là cậu ấy sợ trong tay tớ có video mất mặt của cậu ấy, thế nên mới không dám tới tìm tớ."
Biên Niên Niên đặt đồ trên tay xuống, nhìn đồng hồ, không nói gì chỉ kêu tôi đi ăn cơm.
Bình luận
Bình luận Facebook