13.
“Mặt trời sắp mọc rồi.” sếp ra hiệu cho tôi nhìn về phía chân trời.
Bầu trời đêm dày đặc như mực đột nhiên bị một tia sáng xuyên qua, ánh nắng ban mai nóng bỏng từng chút một leo lên màn trời, xua tan bóng tối xung quanh.
Cách đó không xa, có một sinh vật gì đó không rõ đang lao về phía du thuyền nếu nhìn kỹ có thể thấy trông giống như dáng vẻ của Hải Thần.
Cảm nhận được cơ thể dần trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi hướng mặt về phía mặt trời mọc và mỉm cười rạng rỡ với sếp.
"Sếp, để tôi cho anh xem màn ảo thuật biến người thành vật ngoạn mục của tôi!"
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của sếp, tôi đưa bàn tay vẫn chưa tan biến của mình lên tóc anh ấy và xoa nhẹ.
"Ha ha, ngày mai chúng ta gặp lại, nếu tôi dậy muộn cũng không bị coi là vắng mặt, tôi có lý do."
Đầu tiên là đôi chân, sau đó là cơ thể tôi đang dần biến mất dưới ánh sáng mặt trời, vào giây phút cuối cùng, tôi hỏi hệ thống câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi.
"Hệ thống ca, theo lý thì phải là con gái của biển, tại sao anh lại chọn một người đàn ông như tôi để hoàn thành nhiệm vụ?"
Hệ thống: "Ồ, chuyện này a, vốn tôi vốn định chọn cô thư ký kia, nhưng ai biết, vừa phát ra sóng ánh sáng, cô ta đã vặn chân hắt cà phê ra, thành công né sóng ánh sáng, vừa vặn cậu đứng sau lưng cô thư ký đó nên tôi bắt được cậu."
Nghe được điều này, tôi cảm thấy có chút may mắn.
May mắn thay, đó là tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook