Tôi tên là Liễu Nhứ.
Tôi không thích cái tên này.
Sống như bông lau, mệnh bay theo gió.
Nghe có vẻ lạ nhưng tôi là người khuyết tật.
Khi người bố c/ờ b/ạc b/ạo l/ực gia đình.
Tôi dũng cảm đứng che mẹ.
Từ hôm đó, tôi không còn nghe được nữa.
Bác sĩ trong thị trấn nói, tôi bị đi/ếc do rá/ch màng nhĩ.
Mẹ khóc lóc chất vấn tôi, sao không chịu đựng thêm chút, nhẫn nhục một lúc, mọi sự sẽ yên.
Bà dùng hai trăm đồng giấu riêng m/ua cho tôi một đôi máy trợ thính.
Kiểu đeo ngoài, cồng kềnh và kỳ cục như chính cuộc đời tôi.
Trừ giờ học, tôi đều tháo máy trợ thính ra ngay.
Như vậy tôi sẽ không bị cư/ớp, không bị xô đẩy, cũng không nghe thấy tiếng cười chế nhạo.
Tôi vẫn học được cách nhẫn nhịn.
Sau khi bị đi/ếc, tôi thích nhìn ra hướng ngoài thị trấn rồi thẫn thờ.
Nghe nói ngoài kia có đại học to hơn cả thị trấn, đến thành phố là có thể thay đổi số phận.
Tôi muốn thi đại học ngoài kia.
Phải ra ngoài kia.
Chắc chắn thế giới bên ngoài có sự khác biệt.
Nhờ đôi máy trợ thính đơn giản, tôi được đại học tỉnh nhận.
Nhưng khi tôi mặc bộ đồ cũ xỉn màu, đeo chiếc máy trợ thính lòi ra, ấp úng tự giới thiệu.
Khi những tràng vỗ tay lác đ/á/c nổi lên dưới lớp và ánh mắt tò mò chế giễu lén liếc nhìn.
Tôi bỗng cảm thấy sự áp bức tương tự.
Chỉ kín đáo hơn, cao cao tại thượng hơn ở trong thị trấn.
Dưới tình trạng khiếm thính lâu dài, giọng tôi hơn ngọng nghịu.
Bạn cùng phòng Diêm Tuyên Tuyên luôn lớn tiếng chế nhạo tôi ơt nơi công cộng: “Mày nói cái gì?”
Điều này luôn dẫn đến trận cười ầm ĩ.
Vì thế, chúng tôi đã xảy ra vài xích mích.
Tối hôm đó, Diêm Tuyên Tuyên dẫn hai chàng trai xông vào ký túc, ấn đầu tôi, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi.
Tôi càng chống cự, họ càng đ/á/nh mạnh.
Tôi tuyệt vọng.
Không phải với th/ủ đo/ạn của họ, mà là....
Trong thị trấn và ngoài thị trấn, chẳng có gì khác biệt.
Thế giới này vẫn luôn như vậy.
Từ hôm đó, tôi bị b/ắt n/ạt không ngừng.
Nghe nói nhà Diêm Tuyên Tuyên có chút quyền, nhà trường chẳng bao giờ hỏi đến.
Tôi không dám chống cự nữa.
Tôi bỗng hiểu ý mẹ.
Có lẽ nhẫn nhịn và trốn tránh là uống rư/ợu đ/ộc giải khát, nhưng ít nhất có thể giảm bớt nỗi đ/au trước mắt.
Lại một lần bị b/ắt n/ạt.
Một nhóm nam nữ túm đầu tôi, ấn xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Diêm Tuyên Tuyên gi/ật một chiếc máy trợ thính, ném ra ngoài cửa sổ như rác.
Chiếc còn lại bị cô ta ném xuống đất, giậm chân đ/ập nát.
Nhìn họ cười đùa ầm ĩ, tôi r/un r/ẩy c/âm lặng.
Đột nhiên, một chiếc ghế bay vèo tới, đ/ập xuống chân lũ b/ắt n/ạt.
Tôi thấy một cô gái buộc tóc cao từ từ bước tới.
Bước đi kiên định, khí thế ngút trời.
Bình luận
Bình luận Facebook