Tôi tức đi/ên lên.
Thật sự là tức không chịu nổi.
Dù Lục Ngưỡng có ngoại hình điển trai, body chuẩn chỉnh, lại còn mang nỗi lòng thầm kín với tôi.
Nhưng đó không phải lý do để hắn liên tục từ chối tôi.
Một mỹ nữ như tôi, đi đâu chẳng ki/ếm được trai đẹp?
Lẽ nào phải tr/eo c/ổ trên cái cây cong queo này của hắn?
Bạn thân thương cảnh ngộ của tôi, rủ tôi đi quẩy bar đêm.
Bảo sẽ book cho tôi tám anh người mẫu, an ủi tâm h/ồn tổn thương của tôi.
Hôm đó, tôi make up full color, khoác lên chiếc váy ngắn quyến rũ, xỏ đôi tất lưới đen chuẩn bị ra khỏi nhà.
Lục Ngưỡng đang nấu canh dinh dưỡng cho tôi trong bếp, thấy vậy liền chặn lại cau mày: "Em đi đâu?"
Thấy chưa.
Trong lòng hắn có tôi.
Tôi ngẩng cằm kiêu hãnh: "Anh đâu phải chồng em, anh quản em đi đâu làm gì?"
Lục Ngưỡng lạnh nhạt: "Em chưa khỏi bệ/nh, không được ra gió."
Chỉ vì thế thôi sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Anh nghĩ em chưa khỏi ư? Có người khác đã muốn cùng em đêm đêm ca hát tưng bừng..."
Đột nhiên hắn đẩy tôi dựa vào cửa, giọng trầm khàn lặp lại: "Anh đã nói, em chưa khỏe. Không được phung phí thân thể."
Tôi tức đi/ên, vung tay t/át một cái vào ng/ực hắn.
N/ão bộ trống rỗng trong hai giây.
Trời ơi.
Cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Kể từ khi cãi nhau với hắn ba ngày trước, tôi nhất quyết không thèm nói chuyện.
Nhưng cơ thể thì không hề không nhớ hắn.
Tôi thường xuyên mơ thấy cảnh hắn trong phòng tắm mà tôi từng tr/ộm nhìn.
Đường nét cơ bắp sắc sảo, làn da trắng lạnh như sứ.
Trên nền trắng lạnh ấy điểm xuyết hai nụ hồng phấn, tựa hoa mai nở giữa ngày tuyết.
Cuối cùng... cuối cùng!
Lại có lý do chính đáng để được đ/ập ng/ực hắn rồi!
Cố lên Kiều Tây! Phải tiếp tục gi/ận dữ! Thừa thắng xông lên!
Tôi nuốt nước bọt, sung sướng đ/ập thêm mấy phát nữa.
Rồi cả hai cổ tay bị hắn túm ch/ặt, giơ lên đỉnh đầu.
Lục Ngưỡng dùng một tay khóa ch/ặt tay tôi, ánh mắt nguy hiểm:
"Đánh đã đời rồi chứ?"
Bình luận
Bình luận Facebook