Để kéo dài thời gian, sau khi cầm lấy quả cầu thêu, tôi tung nó lên cao, rồi đ/á tung nó lên không trung về bên trái khán đài.
Đám đông cứ như chú chó đuổi theo chiếc đĩa bay, ai nấy đều thở hồng hộc chạy về phía quả cầu thêu.
Tôi giẫm lên vai mọi người, giành lấy quả cầu thêu đầu tiên, sau đó lại tung nó lên cao, rồi đ/á về phía bên phải khán đài.
Đám đông đổ xô về phía bên phải như dòng nước.
Những người đứng xem đều mắt chữ A mồm chữ O, liên tục thốt lên đầy kinh ngạc:
“Trời đất ơi!”
“Bên trái bên trái bên trái!”
“Bên phải bên phải bên phải!”
Người nhà họ Giang thấy đám đực rựa này như thể đang bị tôi vờn khắp nơi, gương mặt họ bắt đầu tỏ ra không chịu nổi.
Do được ông lớn nhà họ Giang ra hiệu, càng lúc càng có nhiều bảo vệ đến, đám đông cư/ớp cầu thêu cũng ngày càng đông đúc hơn.
Nhưng đám bảo vệ này không đến để cư/ớp còn, mà họ đến để bắt tôi.
Bây giờ đã là đầu đông, mặc dù trời nắng, hôm ấy mặt trời trắng xóa, nhưng lại không có chút sức lực nào.
Nhiều người sợ lạnh đã khoác lên mình chiếc áo lông mỏng.
Tôi chỉ mặc áo khoác thể thao mỏng manh, nhưng toàn thân lại nóng nực vã cả mồ hôi khắp nơi.
Vì buổi ném còn kén rể ngày hôm nay, các chàng trai đều cố tình chưng diện, thậm chí có người còn trang điểm.
Còn kiểu tóc thì ai nấy đều gọn gàng, vừa nhìn là đã biết được chải chuốt cẩn thận.
Nhưng giờ đây họ đều bị tôi dẫm đến nỗi xộc xệch, trên mặt nhiều người còn in vết chân xám xịt to đùng của tôi.
“Má! Không giành nữa, lôi con nhỏ đó xuống trước đã!”
“Đúng vậy! Bắt lấy con nhỏ phá đám đó đi!”
Một số người thực sự không thể nhịn nổi ngọn lửa gi/ận dữ nổi bùng lên, bèn chuyển mục tiêu sang chống lại tôi.
Tôi nhìn thời gian, bây giờ còn cách lúc kết thúc năm phút.
Cố gắng chịu đựng, tia sáng chiến thắng đang ở phía trước rồi!
Bình luận
Bình luận Facebook