Hồi còn nhỏ, mẹ ta khó sinh khi sinh em trai.
Bà đỡ thấy vậy chỉ hỏi cha ta: “Giữ lớn hay giữ nhỏ?”
Cha ta thoáng chốc do dự, hỏi lại bà đỡ: “Đứa bé có mang “d/ao” không?”
Bà đỡ gật đầu: “Mông đã lộ ra, là một bé trai. Ông phải nhanh chóng quyết định, nếu không lát nữa nó sẽ bị nghẹt thở trong bụng mất.”
Cha ta nghiến răng: “Giữ nhỏ.”
Từ xa ta nghe thấy tiếng mẹ gào thét k/inh h/oàng.
Không khác gì thú vật khi hấp hối.
Nghe mà tim ta nghẹn lại.
Cha ta không cho ta đến gần nơi mẹ sinh nở, ta liền lén trốn sau đống cỏ, tách bụi cỏ ra để nhìn tr/ộm.
Đập vào mắt là một màu đỏ tươi.
Nửa thân dưới của mẹ ta như bị ngâm trong vũng m/áu.
Bà ấy lúc này đ/au đến bất tỉnh, không còn kêu được nữa.
Bà đỡ lấy kéo c/ắt mở đường sinh nở của mẹ ta, hai tay lật qua lật lại bên trong, lôi đứa em trai của ta ra khỏi cơ thể bị mổ x/ẻ của mẹ.
Nhưng nó cũng không sống được.
Bà đỡ không để ý, khiến em trai ta bị dây rốn quấn cổ.
Cha ta liên tiếp mất đi hai người thân, đã bạc trắng đầu trong một đêm.
Nhưng chưa đầy vài năm, ông ấy lại vui vẻ đưa về cho ta một người mẹ mới.
Mọi người xung quanh gọi bà ấy là A Lương.
Ta gọi bà ấy là dì Lương.
Mặc cho cha đ/á/nh ta như thế nào ta cũng không đổi cách gọi.
Dì Lương cũng không ép ta.
Bà ấy là người hiền như cục bột, dáng người không cao không thấp, khỏe như vâm, làm việc rất giỏi.
Ta dần dà yêu quý bà ấy.
Đôi khi ta cũng nghĩ, mẹ ta đã đi lâu như vậy, dì Lương luôn đối xử với ta như con ruột, ta n/ợ bà ấy một tiếng “mẹ”.
Nhưng bạn nói xem n/ợ này làm sao trả hết được?
Ta nhớ rõ ngày dì Lương sinh nở, lòng ta đột nhiên thấp thỏm.
Giống như hồi xưa ta nhìn tr/ộm mẹ ta sinh nở.
Ta gần như là chạy đến lều cỏ nơi bà ấy sinh nở.
Thời này, nhiều phụ nữ sinh con thường đến ven đường hoặc thậm chí là nghĩa địa.
Cái lều cỏ này là do vị thái thú trước đây khi xuất hành, để tránh xe ngựa không cho sản phụ va chạm với người quyền quý mà đặc biệt thiết kế, sau này lại trở nên tiện lợi cho các sản phụ trong vùng.
Khi ta đến, chỉ nghe thấy bà đỡ thở dài một tiếng, tiếng thở dài khiến m/áu trong người ta đông cứng lại.
Cha ta mượn mấy cái nồi đun nước, trong hơi nước bốc lên, bà đỡ lắc đầu, nói: “Không được rồi.”
Đầu óc ta ù đi: “Sao lại không được? Bà thấy dì ấy khỏe mạnh như vậy sao lại không được?”
Bà đỡ nhìn ta, như nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự.
“Tiểu nương tử vẫn chưa lấy chồng, không biết sự nguy hiểm ở đây. Bất kể người nào có trông khỏe mạnh đến đâu thì sinh con cũng phải tranh đấu với Diêm Vương đấy.”
Cuối cùng, kết cục của dì Lương cũng giống như mẹ ta, bị quấn vào một tấm chiếu cỏ đầy m/áu.
Bình luận
Bình luận Facebook