Triệu Nguyên Lãng trước đây từng nói, hắn muốn đến kinh thành, nhưng kinh thành xa xôi, quân tình khẩn cấp, đâu thể chỉ hai chúng ta ngao du tản bộ mà đi được.
Hắn chỉ cần đến thành trì tiếp theo, phô bày thân phận, tự nhiên sẽ có người tiếp đón thuận lợi.
Bởi vậy khi tới vùng đất mới, không chỉ dân lưu tán vui mừng, Triệu Nguyên Lãng càng đắc ý khó nén.
Song vui chưa được bao lâu, hắn đã thấy một đám người vây lấy A Cẩu đ/á/nh đ/ập.
Thực ra hắn cùng A Cẩu chẳng thân thiết, nhất là gần đây tên này lại càng lánh mặt, nhưng trông thấy bọn kia cầm đò/n gánh gậy gộc, lấy chân đạp lên đầu hắn.
Hắn vẫn muốn xông tới.
Nhưng không thành.
Bởi ta ra sức ngăn cản, hắn lực khí lớn, ta liền bấm mạnh vào vết thương của hắn.
Đau đến mức hắn đứng không vững.
"Triệu huynh, c/ứu ta... c/ứu ta, ta chỉ đói quá thôi..."
A Cẩu đầu đầy m/áu giơ tay về phía hắn.
Thân hình g/ầy trơ xươ/ng kia, sắp bị đ/ập g/ãy nát.
"Đánh ch*t nó! Đồ chó má! Xem ta không l/ột da mi!"
"Ta chỉ đói thôi, ta chỉ đói thôi, ta biết lỗi rồi, ta biết lỗi rồi, không dám nữa..."
Rốp một tiếng.
Tiếng vỡ sọ vang lên rành rẽ, A Cẩu trợn mắt tròn xoe, m/áu từ đầu chảy ròng ròng.
Tất cả im phăng phắc.
A Cẩu ch*t rồi, đến lúc ch*t vẫn kêu gào: Ta chỉ đói thôi, chỉ đói thôi.
Ta buông tay ngừng ngăn cản, Triệu Nguyên Lãng lập tức đẩy mạnh ta ra, mắt đỏ ngầu:
"A Cẩu!"
"Triệu Nguyên Lãng!"
Ta quát lên trước.
Triệu Nguyên Lãng gi/ận dữ nhìn ta, trong mắt tràn đầy phẫn h/ận:
"Sao phải ngăn ta?! Để bọn này trơ mắt nhìn A Cẩu bị đ/á/nh ch*t! Vệ Anh, ngươi không c/ứu, cũng không cho người khác c/ứu?!"
Đây là lần đầu tiên hắn nổi gi/ận lớn với ta, qu/an h/ệ vốn chưa hòa hoãn giờ càng thêm căng thẳng.
Ta nhíu mày, chỉ tay về phía sau lưng hắn.
Tiếng trẻ khóc thút thít vang lên từ con hẻm phía sau.
Đó là chiếc nồi vá víu cũ kỹ, đang đựng đầy nước, phía dưới là củi chưa kịp đ/ốt.
Tên đại hán đ/á/nh người vớt đứa trẻ lên, càu nhàu vứt gậy, cùng người đàn bà khóc lóc bỏ đi.
Ta lạnh lùng mở miệng:
"Ngoại tộc gọi người Trung Nguyên chúng ta là dê hai chân, lâu dần, lưu dân chúng ta cũng gọi nhau như vậy, đứa nhỏ tuổi chính là cừu non hai chân."
"Bắc nồi lên, nhóm lửa, chính là món thịt hiếm hoi."
A Cẩu chưa kịp nhóm lửa.
Hắn đói đi/ên cuồ/ng rồi.
"Triệu Nguyên Lãng, ngươi muốn trách thì trách đêm đó không để hắn siết ch*t ngươi, bằng không hắn đã chẳng đến nỗi đói mất lý trí đi tr/ộm trẻ con."
Triệu Nguyên Lãng ngây người nhìn ta, mắt đỏ hoe.
Năm đói kém binh đ/ao, đ/ốt xươ/ng nấu xúp, đổi con mà ăn, xưa nay chẳng phải lời nói dối.
Bình luận
Bình luận Facebook