Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
- TocTruyen
- Cá Ngừ Vượt Đại Dương
- YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN
- Chương 8 HẾT
Bởi vì Tần Thiệu sau khi mất trí nhớ cứ như thể đã mở ra một công tắc nào đó, như một con ch.ó dữ xổng khỏi xích. Tôi không chịu nổi nữa!
Đặc biệt là mỗi lần anh đều nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: Chán chưa?
Tôi dám nói không hả? Tôi có thể nói không à?
21.
Nghỉ ngơi mấy ngày, tôi luôn nơm nớp lo sợ.
Cho đến khi ngồi lên máy bay bay ra ngoại tỉnh, tôi mới yên tâm được chút. Ai ngờ, vừa hạ cánh mở điện thoại lên, đã nhận được điện thoại của Tần Thiệu.
Tôi tắt một lần, anh lại gọi. Cái kiểu dính người này, không thể không nói, tôi có chút nhớ Tần Thiệu trước khi mất trí nhớ. Nghiêm túc đàng hoàng, biết tiến biết lùi. Giống như một chú cún con nghe lời, đáng yêu làm người ta xót.
Còn Tần Thiệu bây giờ vừa dính người vừa bi/ến th/ái. Luôn vô cùng đ/ộc đoán, muốn chiếm trọn mọi ánh nhìn của tôi.
Tôi thở dài, lại tắt cuộc gọi đến từ Tần Thiệu. Sau vài lần, cuối cùng anh cũng không gọi nữa.
Nhưng không ngờ, ngay đêm hôm đó, có người đến gõ cửa phòng khách sạn của tôi. Tôi tưởng là nhân viên phục vụ, không chút phòng bị mở cửa.
Còn chưa kịp nhìn rõ bóng người, tôi đã bị bế lên, vác lên vai. Tôi ra sức giãy giụa.
Nhưng cảm nhận được anh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g tôi. "Ngoan một chút nào."
Tôi: "..." Lại là một ngày “nhớ thương” Tần Thiệu nghiêm túc đàng hoàng...
Nhưng rồi anh bóp cằm tôi, hỏi: "Em thích anh bây giờ hay thích Tần Thiệu 'nghiêm túc đàng hoàng' trước đây?"
Cái vẻ mặt, cái hành động đó, cứ như thể chỉ cần một lời không hợp là sẽ chiến đấu một trận long trời lở đất.
Cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói của anh, tôi không dám trêu chọc nữa, trực tiếp nói ra câu trả lời anh muốn: "Thích anh của bây giờ."
Tần Thiệu gật đầu. Chỉ nhìn biểu cảm, tôi hoàn toàn không phân biệt được anh đang vui hay gi/ận.
Nhưng dù sao cũng không có hành động tiếp theo. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rồi rất nhanh, anh đã cho tôi biết thư giãn quá sớm. Bởi vì anh lại đưa ra câu hỏi xoáy vào tận tâm h/ồn: "Em không thích anh trước đây?"
Lòng tôi thịch một cái. Không nhịn được ng/uýt anh một cái, anh đúng là gây sự vô cớ mà!
22.
Trải qua vài ngày cuộc sống há miệng chờ sung (chỉ cần đưa tay là có quần áo, đưa miệng là có thức ăn), thể lực của tôi dường như cũng được rèn luyện, dần dần quen với việc tập thể d.ụ.c buổi tối.
Tôi càng lúc càng thành thạo trong việc đối phó với những lời làm khó của Tần Thiệu.
"Thích anh."
"Dù là anh của lúc nào, em cũng thích!"
"C/ứu anh."
"Cả hai anh, em đều c/ứu!"
Tần Thiệu hài lòng, và cho vòng eo của tôi nghỉ phép vài ngày.
Ngay khi tôi tưởng rằng những ngày tháng cứ thế trôi qua, Tần Thiệu sẽ không bao giờ nhớ lại. Thì vào một đêm nọ, anh nằm mơ, lúc tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa.
Tôi hoàn toàn không hề hay biết, ngủ mơ màng. Mãi rất lâu sau, tôi mới cảm nhận được sự khác biệt.
Tần Thiệu vẫn là Tần Thiệu đó. Chỉ là ban ngày anh nghiêm túc đàng hoàng, cứ như một cán bộ lão thành nghiêm nghị. Trêu chọc một chút, anh sẽ đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Nhưng đến tối, khi chỉ còn hai chúng tôi. Tần Thiệu lại trở nên đầy rẫy lời màu vàng và muôn vàn chiêu trò. Rồi đòi lại hết những món n/ợ tôi đã trêu chọc, đùa giỡn anh ban ngày.
Tôi, ngoan ngoãn hẳn.
Ngoại Truyện Của Tần Thiệu
Khi họ nói về vụ cá cược đó, tôi đã đứng ngoài cửa và nghe trọn vẹn.
Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không bận tâm. Thậm chí vô cùng cảm ơn Du Trì vì người cậu ta chọn là tôi. Đồng thời cũng có chút khiếp vía, nhỡ hôm đó tôi không có ở đó thì sao? Nhỡ người cậu ta chỉ tay là người khác thì sao? Nhưng chưa kịp nghĩ xong những điều này, tôi đã nghe thấy Tần An nói chỉ coi tôi là chó.
Trong chốc lát, cảm xúc dâng lên trong lòng tôi không phải là buồn bã, mà là hưng phấn. Tôi sẵn lòng làm ch.ó cho em ấy, ít nhất điều đó chứng tỏ em ấy cần tôi. Và tôi thuộc về em ấy.
Nhưng Tần An nói chán rồi sẽ thay thế tôi...
Khả năng tự chủ của tôi luôn rất tốt, dù có muốn thân mật với em ấy đến mấy, tôi cũng sẽ để ý đến cảm nhận của em ấy. Tôi đã cố nhịn để rời khỏi người em ấy, vào phòng tắm tự mình giải quyết.
Nhưng đêm hôm đó tôi không nhịn được. Hoảng lo/ạn, đ/au buồn, gi/ận dữ, tự ti, tràn ngập trong đầu tôi.
Tôi lặp đi lặp lại hành động ôm ch/ặt em ấy, muốn x/á/c nhận em ấy vẫn thuộc về tôi. Những kẻ ngoài kia, đừng hòng cư/ớp đi Ánh trăng của tôi...
Còn vụ đua xe trước khi mất trí nhớ, đó là một vụ cá cược khác giữa tôi và Du Trì...
[Hết]
Mình giới thiệu một bộ có cùng tác giả do nhà mình đã up lên web MonkeyD ạ:
CHÀO ANH, KẾT HÔN NHÉ? - Tác giả: Tinh Nguyệt
Yến Ly bị t.a.i n.ạ.n giao thông, ký ức dừng lại ở năm 18 tuổi.
Đối mặt với sự thật đã kết hôn, cậu ấy nổi trận lôi đình: "Cưới một người đàn ông? Không thể nào, tôi không phải người đồng tính!"
Có người hỏi đến tên tôi: "Vậy cậu còn nhớ Hứa Hàn không?"
Yến Ly không hề do dự: "Không quen, ai vậy?"
Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào, đặt bát canh gà trước giường anh ấy.
Vừa định quay đi, đã bị Yến Ly nắm lấy cổ tay, đôi mắt anh ấy long lanh rực rỡ: "Chào anh, chúng ta có thể kết hôn được không?"
1.
Yến Ly bị xe tông, hôn mê ba ngày.
Nghe nói sau khi tỉnh lại, cậu ấy cứ làm ầm ĩ.
Tôi cứ nghĩ là do cậu ấy mở mắt ra không thấy tôi túc trực bên cạnh, cho rằng tôi không quan tâm, không để ý đến cậu ấy, nên lại gi/ận dỗi.
Bởi vì Yến Ly vốn là một "cún con" thích gh/en t/uông và bám người. Thế nên, nhận được tin báo, tôi lập tức mang theo canh gà đến bệ/nh viện.
Ai ngờ, vừa đến cửa phòng bệ/nh, tôi đã nghe thấy giọng "loa phóng thanh" chuẩn không cần chỉnh của Yến Ly.
"Kết hôn rồi? Lại còn cưới một thằng đàn ông? Không thể nào, tôi có phải gay đâu! Đừng có giở trò dọa nạt tôi, tôi không đời nào mắc lừa đâu!"
"Đừng lề mề, đi làm thủ tục xuất viện! Khỏe re đây này, lão tử có bị làm sao đâu!"
Người bên trong im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhắc đến tên tôi: "Vậy cậu còn nhớ Hứa Hàn không?"
Câu trả lời của Yến Ly không chút do dự: "Ai thế? Không quen."
Giọng điệu bình thản, cứ như đang nói về một người không liên quan, nghe mà lòng tôi chua xót.
Yêu nhau ba năm, kết hôn một năm, đã quen với một "cún con" cả lòng cả mắt chỉ chứa mình tôi, giờ đây đối diện với người đàn ông lạnh lùng vô cảm này. Tôi hơi khó chấp nhận.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy thờ ơ với tên tôi đến thế.
"Vợ cậu đấy! Lần đầu gặp mặt, cậu đã mặt dày bám riết lấy người ta, bảo là muốn làm "cún" cho người ta đấy."
Yến Ly lập tức phản bác: "Cậu nói đùa gì vậy!"
Cái giọng điệu, cái khẩu khí này, người quen biết cậu ấy lập tức hiểu ngay là cậu ấy đang gi/ận.
Thế là trong phòng không ai nói gì nữa.
Tôi đang định bước vào thì Yến Ly lại lên tiếng, nhưng lần này cậu ấy nghiêm túc hơn nhiều.
"Cái vẻ mặt này của cậu, chẳng lẽ tôi thật sự cưới một thằng đàn ông à? Người đó phải đẹp đến mức nào mới có thể bẻ cong được tôi chứ? Ai vậy, có ảnh không?"
Đối phương im lặng một lúc, giọng nói có vẻ hơi oán trách, "Không phải cậu bảo không cho chúng tôi lưu ảnh của anh ấy à? Gh/en t/uông vớ vẩn, ai dám lưu chứ? Còn trông thế nào thì lát nữa anh ấy đến là cậu biết thôi."
Đúng vậy, Yến Ly rất hay gh/en.
Sau khi kết hôn, cậu ấy cứ muốn nh/ốt tôi ở nhà.
Nhưng tôi có công việc của mình, không có nhiều thời gian bầu bạn với cậu ấy. Thế là cậu ấy chiếm hết thời gian rảnh của tôi. Đi làm hay tan làm đều phải đến đón tôi.
Còn về chuyện hình ảnh, cậu ấy rất thích chụp ảnh cho tôi, nhưng không thích người khác chụp cho tôi, còn kỹ thuật của cậu ấy... chỉ có thể nói là, nên luyện tập thêm.
"Thôi đi, tôi không thể nào thích đàn ông được, đợi người đó đến, tôi sẽ ly hôn." Yến Ly từ bỏ ý định.
"Cậu thật sự muốn ly hôn à? Đến lúc khôi phục ký ức, đừng có khóc lóc làm ầm ĩ c/ầu x/in người ta đừng đi đấy!"
"Đừng nói nhảm, lão tử tuyệt đối không hối h/ận!" Giọng cậu ấy mạnh mẽ dứt khoát, không có đường xoay chuyển.
Nghe những lời này, tôi thở dài. Vì cậu ấy đã quyết định rồi, vậy thì chia tay trong sự đàng hoàng tử tế đi. Không cần cưỡng cầu nữa.
Xách hộp giữ nhiệt, tôi đẩy cửa bước vào phòng bệ/nh.
Đập vào mắt là Yến Ly đang đứng bên bậu cửa sổ, vừa thay xong quần áo thường.
Cậu ấy có đôi mày thanh tú, đôi mắt đào hoa hơi hếch lên đầy vẻ ngông nghênh. Nghe thấy tiếng động, đôi mắt đó liếc nhìn qua đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. Nhưng khi ánh mắt đó rơi xuống người tôi, cậu ấy sững lại.
Còn người bạn thân nhất của cậu ấy, Mạnh Tưởng, thì nhìn tôi đầy vẻ đồng cảm. Cậu ta đi đến định vỗ vai tôi an ủi, rồi như nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Yến Ly một cái, rụt tay lại vẻ hậm hực, sờ lên sống mũi mình.
Tôi nặn ra một nụ cười, đặt bát canh gà lên chiếc bàn thấp cạnh giường. Vừa định rụt tay về, đã bị Yến Ly nắm ch/ặt cổ tay.
Đôi mắt cậu ấy long lanh rực rỡ, hệt như lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy tôi năm đó. Anh ấy nói: "Chào anh, chúng ta có thể kết hôn được không?"
2.
Tôi sững người, rồi thấy hơi buồn cười.
Khẽ nắm lấy bàn tay đang chìa ra của cậu ấy, tôi nhướng mày nhìn cậu ấy: "Nhưng tôi đã kết hôn rồi."
Ngay lập tức, Yến Ly héo rũ như quả cà bị sương muối đ/á/nh. Đôi mắt đào hoa quyến rũ cũng trở nên tối sầm vô h/ồn.
Cậu bạn thân Mạnh Tưởng đứng bên cạnh bật cười thành tiếng, rồi bị Yến Ly lườm một cái sắc lạnh.
"Vậy... vậy khi nào anh ly hôn? Không... ờ... ý tôi là..." Ánh mắt cậu ấy lảng tránh, vành tai từ từ ửng hồng, một chàng trai cao một mét tám mươi chín lóng ngóng bối rối, hệt như một cậu thanh niên mới lớn biết yêu.
Non nớt, ngây thơ mà đáng yêu.
Yến Ly 18 tuổi quả thực chưa có kinh nghiệm yêu đương. Lúc đó cậu ấy mặt mũi rất mỏng, chỉ cần trêu chọc vài câu là đã đỏ mặt tía tai.
Còn Yến Ly sau khi cưới... thì mỗi ngày đều tràn ngập "màu vàng", không nhắc đến thì hơn.
"Ý tôi là, nếu anh có ý định ly hôn, lúc tái hôn có thể ưu tiên cân nhắc tôi một chút không, bên tôi..." Cậu ấy cau mày, "Bên tôi chắc chắn là hôn nhân sắp đặt, không có tình cảm, tôi sẽ giải quyết sạch sẽ nhanh nhất có thể! Rồi, tôi sẽ theo đuổi anh, có được không?"
Giọng cậu ấy nhỏ nhẹ cẩn thận, hoàn toàn đối lập với cái giọng vừa nãy hùng h/ồn tuyên bố "mình tuyệt đối không phải người đồng tính".
Tôi rút tay ra khỏi tay cậu ấy, có vẻ nghiêm túc, "Không được, tôi rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, tạm thời không có ý định ly hôn."
Không nhìn vẻ mặt ủ rũ buồn bã của cậu ấy nữa. Tôi quay người đi tìm bác sĩ.
Cậu ấy thật sự có thể xuất viện được không? Sao bị va chạm một cái mà lại trở nên ngốc nghếch hơn thế này?
Chương 23
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 8 - HẾT
Chương 7 - HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook