Tôi đã chặn nhóm lớp, lặng lẽ nhìn vào ảnh đại diện của Cố Vân Châu mà ngẩn người.
Cả một buổi tối, anh không liên lạc với tôi.
Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, Cố Vân Châu cứ như vậy mà b.iến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Trong lúc tôi khó xử và bất lực nhất, anh như một hoàng tử bạch mã, từ trên trời rơi xuống, kéo tôi ra khỏi vũng bùn bị mọi người ch.ế gi.ễu, nâng tôi lên tận mây xanh.
Mọi thứ đẹp đẽ như một giấc mơ.
Bây giờ, giấc mơ đã tan, không còn Lọ Lem và hoàng tử, chỉ còn những người làm công ăn lương tiếp tục vật lộn mưu sinh, và vị thái tử quá đỗi xa vời.
Cuộc sống của chúng tôi sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Nhưng tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không thể nào quên được Cố Vân Châu.
Lại là một ngày làm việc bình thường như bao ngày khác, Trần Lệ Xuyên đột nhiên liên lạc với tôi.
[Thẩm Bạch Lộ, ngày mai có rảnh không, cùng ăn một bữa nhé.]
[Không cần thiết đâu.]
Tôi lạnh lùng t.ừ ch.ối Trần Lệ Xuyên, không ngờ, tuần sau khi đi làm, anh ta lại đến công ty tìm tôi.
Tôi và Trần Lệ Xuyên ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, anh còn đặc biệt mang theo một bó hồng đỏ để xin lỗi tôi.
“Thẩm Bạch Lộ chuyện ở đại học là do tôi và Chu Phi Phi sai.”
Ánh nắng của một buổi chiều yên tĩnh từ cửa sổ lớn chiếu vào, rọi lên bàn gỗ một màu của tự nhiên, giống như buổi chiều hôm ấy ở phòng nhạc.
Trần Lệ Xuyên một tay chống cằm, ngồi đối diện tôi, nhìn tôi chằm chằm một lúc, đột nhiên nói ra một câu khiến tôi không thể tin được.
“Tôi thừa nhận, lúc đó tôi đã rung động.”
Tôi bị s.ốc nặng, biểu cảm như mấy cái Meme trên mạng xã hội:
“Hả????”
Bình luận
Bình luận Facebook