13.
Toàn thân ta lạnh buốt.
Ta đại khái đã đoán ra được rằng tiểu thư khi ra đi đã không thoải mái gì cho cam.
Nhưng chưa từng nghĩ tới lại có thể th/ê th/ả/m đến vậy.
Tiểu thư thường ngày bị côn trùng đ/ốt cũng sẽ vì đ/au bật khóc oa oa.
Vô cùng mỏng manh.
Lại bị người ta dùng đ/á đ/á/nh cho tới ch*t.
Ta không dám tưởng tượng người đã phải chịu biết bao đ/au đớn.
Khúc Doanh đưa tay, đem ta ôm vào lòng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào.”
Bất quá Khúc Doanh đưa mắt liếc nhìn Trần Châu.
Lúc này, đàn quạ trong rừng đột nhiên kêu lên những tiếng kêu chói tai.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên những vết m/á/u trên mặt Khúc Doanh một cách đ/áng s/ợ.
Không ngờ tới, từ đầu tới cuối Trần Châu đã bị dọa sợ tới phát đi*n.
Hắn vội che mắt lại:
“Ta không thấy ngươi, ta không nhìn thấy ngươi…”
Giây tiếp theo, hắn vậy mà lại tự đ/âm vào mắt mình.
Chân của ta như mềm ra, Khúc Doanh nhanh chóng đỡ lấy ta.
Khi bình minh sắp tới, Khúc Doanh và ta nhân lúc sắc trời còn mờ tối trở về Lăng gia.
Bất quá khi vài giờ mới trôi qua, ta liền nghe thấy tiếng hạ nhân ở sân trước bàn tán.
Công tử Trần gia đã ch*t trong rừng, cả hai con mắt đều đã bị móc ra nhưng chỉ là nhìn giống như tự hắn đã móc chúng ra.
Quan phủ đi điều tra, chỉ tra ra một tờ giấy, là Trì Phái Hàn đã hẹn gặp Trần Châu trong rừng.
Thế nhưng Trì Phái Hàn thề thốt phủ nhận, nói rằng bản thân không hề đi vào rừng.
Hắn đã quen với quần là áo lượt, hắn thậm chí còn ra tay đ/ánh quan phủ.
Cuối cùng thừa tướng Trì đã phải ra sức giữ kín việc này.
Khúc Doanh nói: “Cái tên Trì Phái Hàn này đúng là khó gi*t a.”
Nàng ta nhìn ta: “Ngươi chỉ cần nhớ, làm việc không được lưu lại dấu vết, bằng không toàn bộ Lăng gia sẽ gặp t/ai h/ọa.”
Bình luận
Bình luận Facebook