Đúng lúc tôi mềm nhũn cả người đang phân vân chọn cách ch*t nào đỡ đ/au đớn hơn, Giang Tụng hớt ha hớt hải chạy đến tay cầm chai chất lỏng màu vàng.
"Vãn Vãn, anh tới rồi."
"Hu hu, em tưởng anh bỏ em chạy mất rồi!"
May thay, Giang Tụng đã quay về.
Tôi nói rồi mà, sao hắn có thể vô tình đến thế được?
Đang nói chuyện, tôi chú ý tới chai nước trong tay Giang Tụng.
"Cái gì đấy?"
"Nước tiểu đồng tử."
Vừa dứt lời, Giang Tụng đã vặn nắp chai, hắt thẳng thứ nước vàng ỏm vào người nữ q/uỷ và Chương Tuyết.
Nước tiểu đồng tử quả nhiên là khắc tinh của m/a quái, hiệu nghiệm hơn cả m/áu đầu lưỡi.
Quan trọng nhất là... xài thoải mái không sợ hết!
Một vốc nước của Giang Tụng khiến toàn thân nữ q/uỷ và Chương Tuyết nổi đầy bọng nước, mặt mũi xèo xèo bốc khói, đ/au đến co gi/ật lăn lộn trên đất.
Theo làn khói đen cuồn cuộn, thịt da trên người Chương Tuyết tan chảy dần, lộ ra bộ xươ/ng trắng hếu bên trong.
"Đúng lúc này rồi!"
Tôi nắm chắc thời cơ, cắn mạnh đầu lưỡi phun m/áu tươi lên chuôi ki/ếm gỗ đào.
Hai chân trùng xuống tạo thế mã bộ, tay vẽ linh phù trấn áp giữa không trung.
Đồng thời dưới đất cũng lấy chân phác họa thái cực đồ.
Thái cực đồ lập tức phát huy tác dụng, kết hợp với linh phù trên không tạo thành lồng giam vô hình, khóa ch/ặt hai mục tiêu bên trong.
Miệng tôi lẩm nhẩm:
"Gió cuộn mây vần, sấm sét vạn cân, tà m/a tiêu tán, thái bình vô địch."
"Thiên địa huyền hoàng, vạn vật hàng phục! Lôi đến!"
Vừa dứt lời, một tia chớp khổng lồ đ/á/nh xuống, th/iêu đen thui nữ q/uỷ và Chương Tuyết.
Bọn chúng rú lên những tiếng gào thảm thiết.
Tôi bực mình vì ồn ào, lại dẫn thêm mấy đạo lôi nữa giáng xuống, th/iêu rụi cả hai thành tro đen bay tứ tán.
Tro tàn cũng không còn hạt nào!
Giờ thì yên tĩnh rồi, đã đời quá!
Thấy vậy tôi thu ki/ếm về, thở phào nhẹ nhõm:
"Phù, xong việc~"
Do mải mê trừ q/uỷ, tôi quên béng mất Giang Tụng đang đứng cạnh.
Chỉ thấy hắn trợn tròn mắt, há hốc mồm như muốn rơi xuống đất.
"Vãn Vãn... sao em biết mấy thứ này?"
Tim tôi thắt lại, khẽ rên trong lòng: Toi rồi! Lại phải chia phần giải thích nữa!
Trước còn có thể nói qua loa là xem trên mạng, lần này làm sao qua mắt được đây?
Đúng lúc tôi đang kêu trời trong lòng, bỗng thấy Giang Tụng mắt lấp lánh sao sáng nhìn tôi:
"Khi nào em dạy anh mấy chiêu này?"
Hửm?
Có vẻ... ổn rồi nhỉ!
(Hết chính văn)
Bình luận
Bình luận Facebook