Tân Đế Vứt Bỏ Ta

Chương 4

26/11/2024 17:53

Ngày hôm sau sau khi ta từ hoàng cung trở về, Tần Bách đã hạ ý chỉ từ hôn, cái danh thích đố kỵ, không hiền hậu gì đó đều đã sắp xếp hết cho ta, thiếu điều trực tiếp nói ta là đàn bà chanh chua.

Sau đó quý nữ các nhà tới tấp gửi thiệp mời tới nhà ta, mời ta tham gia yến tiệc.

Ta biết sự hóng hớt của những quý nữ nhàn rỗi đó rất mãnh liệt, cho dù trong lòng ta không có cảm xúc gì nhưng cũng không muốn ra ngoài để bọn họ xem trò.

Đã để mẹ ta cảm ơn từ chối từng người một.

Vừa hay đại thọ tám mươi của bà ngoại ta sắp tới.

Nửa tháng đóng cửa ở nhà không ra ngoài, ta đã thêu bức bách thọ đồ cho bà.

Vốn tưởng chuyện này sẽ dần dần trôi vào dĩ vãng theo thời gian, không ngờ càng diễn lại càng hăng.

Ta vốn là người bị hại bị từ hôn, nhưng trong lời đồn đại dân gian, nhưng dần dà Tần Bách và Sở Huỳnh lại được tung hô là cặp đôi bên nhau từ hồi niên thiếu yêu thương thấu hiểu nhau song lại không thể ở cạnh nhau, ta đã trở thành kẻ thứ ba dựa vào quyền lực của phụ thân để ép hôn.

Thật đúng là đổi trắng thay đen.

"Phu nhân, Hoàng hậu phái người tới đưa thiệp mời, mời người và tiểu thư ngày mai vào cung tham dự yến hội bách hoa.”

Khi dùng ngọ thiện, quản gia đi vào nói với vẻ mặt không vui.

Người bình thường mời tham dự tiệc, mẹ ta còn có thể dựa vào chức quan của cha ta để từ chối không đi.

Nhưng trong cung phái người tới mời thì rất khó từ chối không đi.

Mục đích Sở Huỳnh bỗng dưng tổ chức yến tiệc, ta đại khái có thể đoán được.

Cha ta báo bệ/nh không đến biên quan, ba ngày sau đại ca của Sở Huỳnh là Sở Phong được bổ nhiệm làm Đại Tướng quân Phiêu Kỵ, lên tiền tuyến thay cho cha ta.

Nhị ca của Sở Huỳnh là Sở Kiệt cũng nhận việc của ca ta vào hôm trước, trở thành thiếu khanh của Đại Lý Tự.

Vô duyên vô cơ nàng ta cũng có thể sinh sự gây phiền phức cho ta, giờ đây có cơ hội chế giễu ta như thế này, làm sao nàng ta bỏ qua được?

"Mẹ, hay là con giả bệ/nh?”

Những ngày qua, cha ta ở nhà đã làm đủ loại các món ngọ cho ta, ca ta cũng thường xuyên nhờ các kỳ nhân dị sĩ y quen biết làm cho ta những món đồ thú vị.

Ta ở nhà rất vui vẻ.

Duy chỉ có mẹ ta vẫn phải ra ngoài hàng ngày do việc của cửa hàng.

Ta vào hoàng cung hay không cũng chẳng sao, nhưng ta không muốn mẹ ta gánh cơn gi/ận không đâu vì ta thêm nữa.

Hễ nghĩ đến bà vào cung sẽ bị mẹ Sở Huỳnh là Bạch Tâm Nhu đ/è đầu cưỡi cổ, ta lại không thoải mái.

"Giả bệ/nh gì chứ? Không giả! Mẹ đang lo lần trước con bị ứ/c hi*p, đang không biết tìm ai để trút gi/ận đây, ai ngờ cô ta không có mắt lại tự mình tìm đến!”

"Ông ngoại con là thầy của hầu hết tất cả quan văn tam phẩm trở lên trong triều, bà ngoại con là con gái của nhà giàu nhất Giang Nam, trong tay cha con nắm giữ binh quyền của tám mươi vạn đại quân, cửa hàng của mẹ con trải rộng khắp trời nam đất bắc, ngoại trừ có Bạch Tâm Nhu ở trong kinh ngang cơ, những nơi khác không ngh/iền n/át bọn họ thành vụn à?”

"Nếu như Trần Nhàn và Tần Bách dám để cho con gái Sở gia ứ/c hi*p con, mẹ cũng sẽ không để bọn họ sống yên!”

Mẹ ta vỗ bàn đứng dậy, có vẻ bà ta đã ôm cục tức này rất lâu rồi.

"Phu nhân chớ gi/ận, chớ gi/ận.”

Cha ta vội vàng đứng dậy vuốt lưng cho mẹ ta.

"Mẹ, không cần tức gi/ận đậu, Sở gia sớm muộn cũng sẽ tự khiến mình diệt vo/ng thôi.”

"Liễu Nhi, ngày mai muội không cần giả bệ/nh, yến hội bách hoa này nhất định phải đi, không đi, sẽ bỏ lỡ cơ hội xem trò cười đấy.”

Ca ta nói sâu xa khó lường.

Y hiếm khi cười.

Song lúc này lại nở nụ cười vui vẻ, ta nhìn mà hơi ngứa ngáy lòng.

Lời ca ta nói xưa nay luôn ứng nghiệm, ngày hôm sau ta và mẹ cùng vào cung.

...

Yến hội bách hoa.

Ta và mẹ ta đi muộn, khi tới nơi hầu hết gia quyến của quan viên tam phẩm trở lên đều đã có mặt.

Khi mới bước vào, từng cặp mắt hoặc chế nhạo hoặc thương hại nhìn ta và mẹ.

Song đến khi chúng ta lại gần, bọn họ nhìn rõ trang phục, trang sức ta và mẹ đeo trên người, trong mắt bọn họ chỉ còn lại sự đố kỵ và ngưỡng m/ộ.

“Vị công công dẫn đường đã vất vả rồi, thưởng.”

Mẹ tay lấy đại ra một viên đông châu Nam Hải.

Tiểu thái giám dẫn đường vội nhận lấy, quỳ cảm tạ.

Hành lễ xong hắn ta vẫn chưa rơi đi mà đi theo sau mẹ con ta, có vẻ muốn theo hầu hạ.

Không chỉ mình hắn ta, trong mắt các thái giám cung nữ khác trong Ngự Hoa Viên cũng đang thèm muốn.

Rất nhiều người quay đây tức tới đỏ mắt.

"Không phải chỉ có mấy đồng bạc thôi à? Có gì mà khoe khoang chứ.”

Ta liếc nhìn người đàn bà nói câu này, bà ta là phu nhân của Hộ Bộ Thượng Thư, ngày thường qua lại khá thân thiết với Sở Huỳnh và Bạch Tâm Nhu.

"Có giỏi thì bà cũng thưởng đi? Ngày thường giữ bo bo đến cả hạt vàng cũng không thưởng, mặt mũi ở đâu mà sủa trước mặt ta?”

Mẹ ta kh/inh thường liếc nhìn bà ta.

"Bà!”

"Bà cái gì mà bà? Một phu nhân của Thượng Thư tam phẩm, cũng xứng ra oai trước mặt ta hay sao? Nhìn thấy ta không hành lễ, trong mắt không có nửa phần tôn ti trật tự, bà là kẻ vô pháp vô thiên à?”

"Tôi!” Phu nhân của Hộ Bộ Thượng Thư tức méo xệch miệng, bà ta chỉ tay về phía mẹ ta muốn nói gì đó nhưng lời bị kẹt ở miệng không phát ra được.

"Được rồi, bỏ qua nào. Trời hôm nay đẹp thế này, không đáng tức gi/ận vì chuyện cỏn con này.”

Giọng nói nhẹ nhàng như gió vang lên, không ngẩng đầu ta cũng biết người tới là Bạch Tâm Nhu.

Bà ta muốn làm người hòa giải, cũng phải xem mẹ ta có đồng ý hay không.

"Cũng phải, vật họp theo loài, chó đi theo bầy, ta đúng là không nên nổi gi/ận với s/úc si/nh.”

"Bà nói cái gì?”

Sắc mặt Bạch Tâm Nhu lập tức thay đổi.

"Không có gì, ta chỉ thích nhìn người khác nhìn không thuận ta nhưng chẳng làm được gì thôi.”

Mẹ ta chỉnh lại bảo thạch đỏ trên đầu, kéo ta hòa vào yến hội.

Không thèm cho bọn họ lấy ánh nhìn.

Danh sách chương

5 chương
27/02/2025 15:40
0
26/11/2024 17:53
0
26/11/2024 17:53
0
26/11/2024 17:52
0
26/11/2024 17:52
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận