Trên đường hồi phủ tướng quân, không khí lặng như tờ.
Thẩm Tiêu đi trước, bóng lưng rộng lớn như phủ một tầng u ám khó gần.
Ta lặng lẽ theo sau, chẳng biết nên mở lời thế nào.
Rõ ràng đêm qua còn thân mật khăng khít như thế,
Vậy mà đổi một thân phận, lại ngượng ngùng chẳng dám nói câu nào.
Bà bà cũng là mẫu thân của hắn đã sớm bày sẵn một bàn tiệc lớn để đón gió tẩy trần.
Ta thực sự không ăn nổi, bèn viện cớ thân thể khó chịu để lui về nghỉ ngơi.
Thẩm Tiêu chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không ngăn cản.
Trái lại, phu nhân thì sốt ruột vô cùng.
Ta đi xa rồi mà vẫn nghe tiếng bà m/ắng con vang vẳng sau lưng:
“Con vừa về đã chọc công chúa gi/ận rồi! Con không ở nhà, nó bữa nào chẳng ăn ba bát cơm cơ chứ!”
Từng lời như kim châm vào ng/ực, khiến lòng ta nghẹn lại.
Nỗi chua xót ấy, đến khi ta ngồi lên chiếc giường từng cùng Thẩm Tiêu mây mưa cuồ/ng nhiệt, lại càng dâng cao như thủy triều.
Tiểu Đào khép cửa lại, vừa quay đầu liền tròn mắt nhìn ta:
“Chủ tử, sao người lại khóc nữa rồi?”
Ta cũng chẳng rõ.
Nếu Thẩm Tiêu là Thẩm Tiêu, còn tiểu thị vệ chỉ là tiểu thị vệ, giờ ta đã có thể thản nhiên đưa ra thư hòa ly.
Sau đó tự do tiêu sái, cùng người trong lòng vui vầy thiên hạ.
Mà kể cả có bị phát hiện, hắn cũng chỉ có thể hưu ta, chứ chẳng làm gì nổi một công chúa như ta.
Dù sao là hắn phụ ta trước.
Nhưng khổ nỗi... Thẩm Tiêu và tiểu thị vệ lại là cùng một người.
Vậy thì... ta phải làm sao đây?
Ta chui tọt vào chăn, úp mặt vào gối, giọng nghèn nghẹn:
“Ta muốn yên tĩnh. Đêm nay, ai đến cũng không được cho vào.”
Bình luận
Bình luận Facebook