8.
“Nếu vậy thì hãy để tôi về quê sống.”
Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, nơi này quá h/ỗn lo/ạn, nó không phù hợp với tôi.
Tôi không muốn tr/ả th/ù, bởi vì tôi không có gì để tr/ả th/ù cả, dù sao tôi cũng đã cư/ớp đi cuộc sống của người khác.
Những đức tính mà tôi đã trau dồi từ khi còn nhỏ một lần nữa mách bảo tôi rằng tôi phải khiêm tốn và không được làm bất cứ điều gì xúc phạm đến thanh danh của mình.
Nhưng nếu tôi rời khỏi ngôi nhà này, liệu tôi có được tự do không?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói điều đó.
Nhưng tôi lại bị Hoắc phu nhân ch/ỉ trí/ch.
"Được, từ khi cô còn nhỏ tôi đã thuê rất nhiều giáo viên về để dạy cô cái này cái kia, nếu cô trả lại cho ta toàn bộ số tiền tôi đã bỏ ra cho cô để thuê giáo viên, tôi sẽ thả cô đi."
Nhìn mà xem, câu nói này thật nực cười làm sao.
Bình thường bà ấy còn không cho tôi tiền tiêu vặt nhưng bây giờ lại muốn tôi dùng tiền để bù đắp những tổn thất mà bà ấy đã tự nguyện gây ra cho tôi dù tôi không muốn.
Buồn cười, buồn cười quá.
Bình luận
Bình luận Facebook