Chu Tri Dạ gọi điện thoại báo cho tôi, giọng điệu nhẹ tênh:
"Phương Hoài sắp ch*t rồi, cậu có muốn đến gặp cậu ta không?"
Phương Hoài... sắp ch*t rồi.
Phương Hoài... sắp ch*t ư?
Hơi thở bỗng nhiên ngưng đọng trong giây lát.
Lúc đó tôi đang bị kẹt xe trên đường vành đai Giang Thành, vứt xe lại rồi l/iều m/ạng chạy về phía căn biệt thự ở ngoại ô.
Phương Hoài m/ất t/ích một tuần, tôi cũng đã tìm cậu ấy một tuần.
Nhưng tôi không ngờ... lại là Chu Tri Dạ.
Tên đ/iê n ch*t gi/ẫm này.
Tôi sẽ gi*t hắn!
gi*t hắn!
…
Khi tôi đến được hầm ngầm, Phương Hoài đã th/oi th/óp.
Cậu ấy đầy thương tích, nằm lê lết trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra m/á u.
T im tôi như bị ai đó b/óp ng/hẹt, vặn xoắn, sắp v ỡ vụn ra.
đ/a u quá.
Tôi đứng ch/ôn chân tại chỗ, hai chân như mọc rễ xuống đất.
Không thể nhúc nhích.
Tất cả mọi thứ trở nên mơ hồ, cho đến khi Phương Hoài nhận ra có người bên cạnh.
Cậu ấy khó khăn nghiêng đầu, ngước lên nhìn.
Trong mắt là nỗi đ/a u buồn không nói nên lời.
Cậu ấy nhìn tôi hai giây, chống tay xuống sàn bò tới.
Rồi lau đi vết m/á u nơi khóe miệng, đột nhiên nở nụ cười với tôi.
Đã lâu lắm rồi... tôi không thấy cậu ấy cười với tôi.
Tôi không dám nhúc nhích.
Tôi sợ chỉ cần tôi cử động một cái, cậu ấy sẽ thật sự ch*t mất.
Nhưng Phương Hoài lại nói: "Anh, quy` xuống."
Bình luận
Bình luận Facebook