Người phụ nữ đi/ên không ngừng kêu ô a trong lòng tôi, nói cô ấy là của chồng mình, tôi á/c đ/ộc nói: “Không phải tôi là chồng của chị sao, chẳng phải chị vẫn gọi tôi là anh chồng nhỏ đó sao!”
Tôi không kìm được ngọn lửa tức gi/ận trong lòng, trực tiếp kéo cô ấy vào khu rừng nhỏ gần đó. Nhìn thấy cô ấy oa oa gào khóc chẳng khác nào đứa trẻ, trong lòng tôi tràn ngập sợ hãi và hổ thẹn.
Sau khi trở về, tôi không thể tha thứ cho hành vi đ/ộc á/c của bản thân. Tôi không ngừng tự nhủ với mình rằng, lần tới khi trời mưa, nếu người phụ nữ đi/ên ấy còn tới đón tôi, tôi nhất định sẽ xin lỗi cô ấy. Tôi còn cố ý để dành tiền, muốn đưa cô ấy đi ăn một bữa thật ngon.
Thế nhưng tôi lại chẳng kịp nói lời xin lỗi với cô ấy!
Trời mưa ngày thứ hai, người phụ nữ đi/ên gặp t/ai n/ạn trên núi. Mưa gió khiến đường núi trơn trượt, cô ấy bước không vững, từ trên sườn núi trượt chân xuống, lúc người ta phát hiện ra thì đã ch*t rồi!
Tôi thậm chí còn không biết, rốt cuộc là cô ấy đến đón tôi hay chỉ đơn thuần là đi lang thang trên núi, tôi vĩnh viễn cũng chẳng biết được liệu cô ấy có tha thứ cho tôi hay không!
Lúc tan học trở về không nhìn thấy người phụ nữ đi/ên ấy trong lòng tôi còn nghi hoặc, còn tưởng cô ấy đã tìm chỗ nào đó để tránh bão rồi.
Th* th/ể của cô ấy được đưa về làng, tôi nhìn thấy x/á/c cô ấy, toàn thân đều là vết bầm tím, nhịn không được chạy về nhà khóc lớn.
Tôi thật h/ận bản thân mình, ngay cả một cơ hội để nói lời xin lỗi cũng chẳng còn!
Trong nhà người phụ nữ đi/ên đã chẳng còn ai, lúc này dân làng mới nhớ tới tấm lòng tốt đẹp của chồng cô ấy, người người nhà nhà đều bảo nhau góp chút tiền để an táng. Nhưng bởi vì tiền không đủ nên mọi người bèn m/ua một chiếc qu/an t/ài mới, định ch/ôn cô ấy cùng với chồng của mình.
Không một ai bằng lòng khiêng qu/an t/ài của người phụ nữ đi/ên, những việc này thường do người trẻ tuổi làm, lúc này đây chỉ đành bỏ ra thêm chút tiền để mấy lão đàn ông đ/ộc thân trong làng đến làm, riêng chỉ có tôi là xung phong đảm nhận việc khiêng qu/an t/ài.
Lúc mẹ tôi biết được chuyện này trong lòng rất tức gi/ận, cả nhà đều chất vấn tôi đang yên đang lành tại sao phải đi khiêng qu/an t/ài cho người phụ nữ đi/ên đó.
Tôi khóc lớn, nói với họ đây là điều mà tôi nên làm, lại đem chuyện xảy ra giữa tôi và người phụ nữ đi/ên ấy kể ra.
Nghe tôi kể xong, mẹ liền m/ắng tôi là thằng cặn bã, bà x/ấu hổ vì đã nuôi dạy tôi thành một tên khốn nạn như vậy! Cha nói tôi phải chuộc lỗi cho chuyện này, yêu cầu tôi phải cầm di ảnh của cô ấy trong đám tang.
Trong làng có tục lệ, người ch*t đột ngột không được tổ chức tang lễ lớn. Trong khoảng thời gian từ 23h đến 1h - tức giờ Tý, chúng tôi phải khiêng qu/an t/ài rồi ch/ôn cất người phụ nữ đi/ên ấy. Trong làng gọi tục này là Tống Q/uỷ Quan.
Tống Q/uỷ Quan có quy định, trong lúc khiêng không được phát ra âm thanh cũng không được than khóc, cứ lặng lẽ như vậy mà hạ táng. Thứ duy nhất có thể phát ra âm thanh là kèn đám m/a, nhưng không được phép khua chiêng gõ trống.
Đã vào nửa đêm, cánh cửa mọi nhà trong làng đều đã khóa ch/ặt, tôi cầm di ảnh người phụ nữ đi/ên, phía trước là một người đàn ông chơi kèn đám m/a và rải tiền giấy. Tôi cất bước đi theo, đằng sau còn có hai người nữa khiêng qu/an t/ài.
Người chơi kèn đám m/a cũng không phải đang chơi nhạc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ thổi lên mấy tiếng tò te tí te để báo cho những người qua đường trong con hẻm phía trước rằng Tống Q/uỷ Quan đến rồi, người sống mau mau tránh đường.
Bình luận
Bình luận Facebook