6.
Tôi đang hồi tưởng lại quá khứ thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Tôi cầm điện thoại lên, giọng nói của Thời Nghiên vang lên bên kia điện thoại: “Mạnh Kính Tâm.”
Đột nhiên tôi định thần lại, những nỗi đ/au tôi đã cố gắng kìm nén trong lòng giờ lại âm thầm dâng lên.
“Ừm.”
Tôi đáp lại một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, điện thoại im lặng hồi lâu, chúng tôi chỉ nghe thấy những tiếng thở của đối phương.
Rất lâu sau, cuối cùng Thời Nghiên cũng lên tiếng: “Hôm đó em đến nhà tôi, em đã lấy được đồ của em chưa?”
“Lấy đi rồi.”
“Có thể em không chú ý kỹ nên vẫn còn vài món đồ của em đang ở chỗ tôi, ngày mai tôi sẽ gửi nó đến cho em.”
Tôi cau mày nhớ lại nhưng không nhớ ra mình còn đồ đạc gì chưa mang đi: “Đồ gì thế?”
“Son môi của em.”
Ngay lập tức tôi nhớ đến thỏi son môi trên tủ ở lối vào, cơn gi/ận dữ lại bắt đầu dâng lên, tôi cười lạnh:
“Không cần đâu, em nghĩ anh lớn tuổi rồi nên nhận nhầm đấy, đó không phải là son môi của em, phiền anh hãy tìm cho đúng chủ nhân của nó, cảm ơn.”
Nói xong, tôi cúp máy một cách gọn gàng dứt khoát.
Tôi cũng chặn số điện thoại của anh nhưng lại cảm thấy hơi không cam tâm.
Trong lòng tôi thầm m/ắng bản thân mình không có khí khái, sau đó tôi ném điện thoại đi rồi đi tắm.
Kết quả là tôi ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới thức dậy, khi tôi xuống lầu đi ăn thì mới phát hiện xe của Thời Nghiên đang đỗ ở dưới lầu.
Mà anh cũng đang đứng ở trước xe chăm chú nhìn tôi.
Tôi chợt dừng bước nhìn anh: “Anh làm gì ở đây?”
Anh mím môi: “Đồ của em…”
“Em đã nói đó không phải là đồ của em.”
Ngay lập tức tôi bùng n/ổ cảm xúc.
“Tối hôm qua em đã nói qua điện thoại như thế rồi, anh không nghe thấy sao?”
“Cũng đúng, đại giáo sư như anh thì làm sao nghe lọt tai?”
“Dù sao thì trong khoảng thời gian chúng ta yêu nhau anh cũng lười nghe em nói mà, chưa kể là bây giờ chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh đến tìm em, tại sao anh không cẩn thận nhớ lại xem mấy ngày nay anh đã đưa người phụ nữ nào về nhà thì x/á/c nhận xem có phải đồ là của người đó không.”
Nói xong thì tôi không thèm nhìn anh nữa mà quay lưng bỏ đi.
Kết quả là Thời Nghiên nắm lấy cổ tay tôi, nói nhỏ: “Tôi không có.”
“Cái gì?”
“Tôi không có… đưa phụ nữ về nhà.”
Tôi lười nghe mấy lời thừa thãi của anh nên muốn rút tay ra, kết quả đột nhiên Thời Nghiên càng nắm ch/ặt hơn.
Khoảnh khắc đó đã kéo tôi vào một đoạn ký ức khó tả.
Bên trong xe là ánh đèn lờ mờ, anh cũng nắm ch/ặt cổ tay của tôi như thế này rồi đưa tôi đến một nơi đầy cảm xúc, anh thì thầm bên tai tôi: “Mạnh Kính Tâm.”
Thật sự khi mỗi lần Thời Nghiên gọi tên tôi thì tôi rất thích, đặc biệt là vào những khoảnh khắc đó.
Không thân mật như các cách gọi bảo bối, em yêu hay là bà xã nhưng lại mang đến một loại cảm giác trịnh trọng và nghiêm túc.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó tôi đã nghĩ thật sự anh cũng rất thích tôi.
Đột ngột tôi định thần lại, tôi chỉ cảm thấy lòng dạ mình nghèn nghẹn, thế là đột nhiên tôi hất tay anh ra, nghiêm túc nói:
“Đừng chạm vào tôi, tôi thấy bẩn lắm.”
Sắc mặt của Thời Nghiên dần chuyển sang màu trắng xanh, tôi trừng mắt nhìn anh rồi gằn từng câu từng chữ:
“Ngày hôm đó tôi đến trường tìm anh là do tôi không có tự trọng, tôi khiến anh khó xử trước mặt người khác cũng là do tôi đáng đời.”
“Nhưng bây giờ tôi đã sáng suốt rồi nên quyết định làm một người cũ đạt tiêu chuẩn.”
“Anh thích trang trí nhà như thế nào thì cứ trang trí, thích ăn cơm với ai thì cứ ăn, thích đưa ai về nhà thì cứ đưa, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Tôi hành văn lưu loát một đoạn văn dài chỉ trong một hơi, nhưng ở hai câu cuối lại mang theo sự nghẹn ngào không thể kìm nén được nữa.
Bởi vì thật sự tôi rất thích anh.
Tôi không muốn khiến bản thân mình quá nhếch nhác, khi tôi quay lưng đi thì nước mắt cũng bất ngờ rơi xuống, tôi sải bước lớn bỏ đi.
Thời Nghiên không đuổi theo nữa mà tôi vừa bước vào KFC vừa khóc, một mình tôi đã ăn hết cả một phần ăn gia đình.
Lúc trước khi yêu nhau, vì Thời Nghiên không thích mấy thứ thức ăn nhanh này nên tôi hiếm khi ăn nó, thay vào đó tôi sẽ nghiêng theo sở thích của anh nên thường gọi mấy món đồ ăn thanh đạm của nhà hàng.
Dừng lại… sao mà tôi lại nhớ đến Thời Nghiên rồi?
Để dời sự chú ý của mình đi thì sau khi về nhà tôi dứt khoát mở một quyển sách mới ra và tiến hành cập nhật đồng thời cả hai quyển, bận đến mức đầu óc quay cuồ/ng.
Trong khoảng thời gian này Thời Nghiên cũng không liên lạc gì với tôi nữa, thay vào đó Kỳ Ngôn bắt đầu gửi tin nhắn wechat cho tôi không ngừng nghỉ.
Tôi dửng dưng không quan tâm, ngoài những tin nhắn công việc thì sẽ không trả lời bất cứ tin nhắn nào khác.
Có một ngày vào buổi chiều, anh ta lại gửi tin nhắn cho tôi rồi hỏi tôi có muốn gặp mặt để bàn công việc hay không.
Ngay khi tôi định vạch trần dụng ý khác của anh ta thì đột nhiên Kỳ Ngôn nói:
“Có một công ty điện ảnh quan tâm đến quyển sách mà em đang viết, tôi muốn gặp mặt để bàn trực tiếp với em về những vấn đề liên quan đến bản quyền, ngoài ra còn có diễn biến tiếp theo của nội dung cốt truyện.”
Bình luận
Bình luận Facebook