VÌ SAO NƠI CUỐI CHÂN TRỜI

VÌ SAO NƠI CUỐI CHÂN TRỜI

Chương 13 HẾT

14/11/2025 17:13

Tinh Hà rót cho tôi một ly nước, trầm tư một lát, rồi chậm rãi nói: “Anh Thiên Dương, trước đây em từng có một giấc mơ rất dài, mơ thấy em được trùng sinh, c/ứu anh trai em khỏi bóng tối vô tận. Em biết anh rất đ/au khổ, cũng giống như em muốn anh trai quay về, nhưng người c.h.ế.t không thể sống lại, điều chúng ta có thể làm là sống tốt hiện tại, không để anh ấy lo lắng.”

Mạnh Tinh Hà thật sự đã trưởng thành rồi.

Tôi cười xoa đầu con bé: “Em nói đúng, A Dã thấy em hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Con bé “hề hề hề” cười lên, khóe miệng cong lên, giống hệt Mạnh Tinh Dã.

28.

Mạnh Tinh Dã ơi Mạnh Tinh Dã, anh ở bên đó sống tốt không?

Em mơ thấy anh vẫn còn ở đây, trong cơn mơ màng, em theo thói quen quay người lại ôm anh, nửa giường trống trải lạnh lẽo khiến em đột ngột tỉnh giấc, khoảnh khắc tỉnh lại cảm giác cô đơn tột độ suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t em.

Ngày hôm sau, em đến trước mộanh, luyên thuyên với anh cả ngày, nhất định là anh thấy phiền rồi, ngay cả một lời đáp lại cũng không có.

Đột nhiên nhớ anh quá.

Liệu có một ngày nào đó, thời gian thật sự có thể quay ngược, quay về mùa Hè năm đó, một cơn mưa lớn bất chợt giữ chân em lại. Anh dùng vạt áo đồng phục quấn lấy em đang đứng bên cạnh, cùng em đợi mưa tạnh. Trong mưa, anh nắm lấy tay em, cười rạng rỡ như bầu trời đầy sao.

Chúng ta đều từng là bí mật dũng cảm nhất của nhau.

Họ nói nếu nỗi nhớ có âm thanh, thì chắc chắn sẽ vang vọng đi/ếc tai. Thế nhưng, nỗi nhớ vô thanh. May mắn thay, nỗi nhớ vô thanh…

Anh xem kìa, gió lại nổi lên rồi.

Hóa ra nỗi nhớ có thể là âm thầm lặng lẽ, vạn vật tĩnh lặng.

Hóa ra ký ức không chỉ ẩn giấu trong cơ thể, mà còn ẩn giấu trong những chi tiết khó nhận ra.

Em đi xuyên qua đám đông, nhìn thấy bóng dáng có chút tương đồng với anh, ở cổng trường có bánh bao chiên bà Lương mà anh yêu thích nhất, trong quán cà phê góc phố đang phát ca khúc của anh… Giọng nói của anh vừa quen thuộc lại vừa xa xăm.

Anh xem kìa, vạn vật trên thế gian này, đều đang giúp em hồi tưởng về anh.

[Hết]

Mình giới thiệu một bộ SE khác do nhà mình đã up lên web Dammy ạ:

NGƯỜI TRONG TÂM KHẢM

Tác giả: Phượng Hồ Sở Dĩ

Nhà chuyển ngữ: Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Tôi chọc gi/ận Diêm Khắc rồi, dỗ thế nào cũng không ng/uôi.

Ngay cả khi tôi không khỏe, anh ấy cũng không còn lo lắng như trước.

Xuống tàu hỏa, tôi gọi điện cho anh ấy: “Anh, em đến Hải Thị khám tim, anh có thể đưa em đến bệ/nh viện không?”

Diêm Khắc nghiêm giọng: “Bệ/nh tim của em đã khỏi lâu rồi. Diêm Lạc Đồng, đừng có giả đáng thương nữa!”

Ng/ực truyền đến cơn đ/au âm ỉ.

Tôi nhỏ giọng nói: “Chỉ là tái khám thôi.”

Anh ấy cười lạnh một tiếng, nói: “Được, vậy em cứ chờ ở đó đi.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi ở một góc ga tàu.

Đợi rất lâu.

Cho đến khi tim tôi dần ngừng đ/ập, Diêm Khắc vẫn không đến…

01.

Trước khi nhắm mắt, tôi không biết mình sẽ vội vã như vậy, c.h.ế.t ở phòng chờ ga tàu.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, nghĩ bụng ngủ một lát thôi.

Ngủ một lát, là có thể gặp được Diêm Khắc rồi.

Tôi tưởng tượng anh ấy đứng trước mặt tôi, rất hung dữ chất vấn tôi tại sao không ở nhà cho yên, lại chạy đến Hải Thị gây rối.

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, tự bịa ra lý do hợp lý để c/ầu x/in anh ấy đưa tôi đến bệ/nh viện:

Vì trước đây đi khám bệ/nh luôn là anh trai đưa đi; Vì thông tin đăng ký khám đều nằm trong điện thoại của anh trai; Vì nếu bác sĩ hỏi về ca phẫu thuật tim hồi nhỏ, anh trai sẽ biết rõ hơn.

Ừm, chính là như vậy.

Dù sao cũng không phải vì em quá nhớ anh.

Không phải.

Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, lại nhìn thấy thân thể mình đang ngồi ở góc phòng chờ ồn ào đông đúc.

Tôi nghiêng đầu, dựa vào tường, lông mi ngoan ngoãn rủ xuống, bất động.

Cứ như là vẫn đang ngủ yên.

Điện thoại đột nhiên rung lên, trượt khỏi tay rơi xuống đất.

Tôi không chút suy nghĩ vội vàng nhặt lấy, nhưng lại nắm được một khoảng không.

Nhìn những ngón tay b/án trong suốt, tôi chậm chạp nhận ra, thì ra mình đã c.h.ế.t rồi.

Yên lặng không một tiếng động, c.h.ế.t trong phòng chờ ga tàu đông đúc ồn ào.

Ch*t trong khoảng thời gian chờ Diêm Khắc đến đón tôi.

Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị tin nhắn Diêm Khắc gửi đến một phút trước.

【Vẫn còn đợi à?】

【Vậy chứng tỏ em hoàn toàn không thấy không khỏe.】

【Diêm Lạc Đồng, em lại nói dối nữa rồi.】

Không nói dối.

Tôi nói không thành tiếng: Thật sự không khỏe.

Tôi mắc bệ/nh tim bẩm sinh, đã được phẫu thuật chữa khỏi vào năm sáu tuổi.

Nhưng từ ba tháng trước, tôi lại luôn cảm thấy n.g.ự.c đ/au âm ỉ, thỉnh thoảng xuất hiện triệu chứng thiếu oxy tím tái.

Nếu như chuyện kia chưa xảy ra, Diêm Khắc nhất định sẽ rất căng thẳng và lo lắng, lập tức đưa tôi đến bệ/nh viện.

Nhưng sau này anh ấy không bao giờ chịu tin tôi nữa. Khăng khăng rằng tôi là một người bất chấp th/ủ đo/ạn để đạt được mục đích.

Vì từ nhỏ tôi đã yếu ớt. Diêm Khắc từ khi còn là thiếu niên, đã trở nên rất giống một bậc phụ huynh.

Anh ấy trưởng thành, nghiêm túc, lại rất khuôn phép. Sợ tôi bị thương, lo lắng tôi bị cảm lạnh. Ngay cả độ dày mỏng của quần áo tôi mặc khi ra ngoài, nhiệt độ điều hòa trong phòng anh ấy cũng phải kiểm soát nghiêm ngặt.

Tôi ho một tiếng, nhíu mày một cái, Diêm Khắc đều sẽ vô cùng căng thẳng.

Tôi tận hưởng sự quan tâm và chăm sóc của Diêm Khắc, nên bị chiều hư rồi.

Thường xuyên mè nheo bên cạnh Diêm Khắc, bướng bỉnh nói: “Sau này em không kết hôn đâu.”

Rồi ôm ch/ặt eo anh ấy, dùng sức siết, cảnh cáo: “Anh, anh cũng không được kết hôn. Anh phải mãi mãi ở bên em!”

Diêm Khắc cười, nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Nói một cách không hề hung dữ: “Nói bậy.” Sợ tôi gi/ận, rất nhanh lại nói: “Đợi em kết hôn rồi anh mới kết hôn, được chưa?”

Tôi không nói gì, chỉ ngước mặt lên, nhìn chằm chằm anh ấy rất lâu. Một mặt hy vọng khoảng thời gian này mãi mãi không dừng lại, một mặt lại hy vọng có thể xảy ra một chút thay đổi.

Không lâu sau thật sự đã thay đổi, nhưng lại không trở thành bộ dạng tôi tưởng tượng.

Biết thế lúc đó nhìn thêm vài lần nữa. Tôi nhìn t.h.i t.h.ể của mình, đột nhiên nghĩ như vậy.

Lần cuối cùng, cũng không gặp được.

Không ít người đi ngang qua trước mặt tôi, nhưng không ai nhìn tôi một cái, dù sao ngủ gật ở phòng chờ là chuyện quá đỗi bình thường.

Đang nghĩ như vậy, tôi nhìn thấy một đôi bàn tay nhỏ nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên.

02.

Là cô bé nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh tôi.

Lúc còn tỉnh táo, chúng tôi đã trò chuyện một lúc. Và thân thiện trao đổi biệt danh.

Cô bé gọi tôi là anh Đẹp Trai, tôi gọi cô bé là bé Cưng.

Bé Cưng nhìn màn hình điện thoại đang sáng, có vẻ đang đọc thông tin trên đó.

Nhưng cô bé vừa tròn năm tuổi vẫn chưa biết nhiều chữ. Cô bé nhíu mày, lại mở to mắt nhìn tôi một lúc thật kỹ. Rồi mới đặt điện thoại lại vào tay tôi.

Như thể sợ làm phiền tôi ngủ, cô bé nói rất nhỏ: “Anh Đẹp Trai ơi, điện thoại của anh bị rơi, phải giữ cẩn thận nha.”

Nói xong, thấy tôi không trả lời, cô bé lại chạy về vòng tay mẹ.

Vài phút sau, điện thoại lại rung lên mấy cái, màn hình sáng.

Vẫn là tin nhắn của Diêm Khắc: 【Anh đã ở Bệ/nh viện Thành phố rồi.】

【Em muốn đến thì tự bắt taxi mà đến.】

Rõ ràng đã nói là để tôi đợi, tại sao lại không đến nữa?

Chẳng lẽ là anh trai không khỏe sao?

Nghĩ như vậy, h/ồn thể tôi vụt bay lên không trung, ngay lập tức đến Bệ/nh viện Thành phố.

Ánh mắt đầu tiên, tôi đã nhìn thấy Diêm Khắc.

Anh ấy mặc vest cao cấp màu xám đậm, quay lưng về phía tôi, đang đứng trước tường kính gọi điện thoại.

Trưởng thành và đẹp trai như trước, không có chuyện gì có thể gây ảnh hưởng x/ấu đến anh ấy.

Tôi bay qua, đang định dọa anh ấy một chút, thì nghe thấy anh ấy nói qua điện thoại: “Bác sĩ đang kiểm tra cho Tiểu Phong, chắc là không sao đâu, cô đừng lo lắng.”

Tiểu Phong? Tại sao cậu ta lại ở đây?

Giây tiếp theo, cửa phòng khám mở.

Diêm Khắc gác máy đi tới, hỏi người bước ra: “Không sao chứ?”

“Anh, bác sĩ nói em không sao.” Tần Phong nắm lấy tay anh ấy, nhíu mày nói: “Nhưng em vẫn cảm thấy không thoải mái, anh ở bên em được không?”

Tần Phong cái đồ diễn viên kịch, nhất định là giả vờ!

Danh sách chương

3 chương
14/11/2025 17:13
0
14/11/2025 17:13
0
14/11/2025 17:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu