Trong đêm tân hôn, chồng tôi thà ngủ dưới đất cũng không đồng ý chạm vào tôi, tôi không khóc.
Cưới nhau hai năm, chồng tôi dẫn bạn học của anh ta về nhà, nói muốn l/y h/ôn với tôi, tôi không khóc.
Sau khi l/y h/ôn, lúc tôi bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, tôi cũng không khóc.
Chồng cũ của tôi đăng báo nói muốn đoạn tuyệt qu/an h/ệ với tôi, tôi cũng làm ngơ như không thấy.
Ngày thành lập đất nước mới, tôi ngẩng đầu nhìn lá cờ đỏ năm ngôi sao vàng tung bay trên cao, nước mắt kích động thấm ướt cổ áo.
1.
Khi tôi ý thức được mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết dân quốc thì tôi đã xuyên qua được năm thứ mười.
Lúc đó tôi còn nhỏ nên tôi chỉ biết cha của mình là con trai của một Tri phủ, quanh năm suốt tháng ông ấy ở trường học hết ba trăm ngày.
Mà mẹ của tôi là một phụ nữ truyền thống, chăm chồng dạy con, đại môn không ra, nhị môn không bước.
Đến tận ngày sinh nhật mười bốn tuổi của tôi, trong lúc ba tôi trò chuyện cùng những người khác thì có thốt ra một cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Con trai của nhà họ Mạnh năm nay mười lăm tuổi, ba của cậu ấy có nói với tôi, chờ đến lúc Chí Chương từ nước ngoài về thăm người thân sẽ tính chuyện hôn nhân của cậu ấy và Nam Nam.”
Cảnh vật trước mắt tôi tối sầm, để cho tôi đính hôn với ai chứ? Mạnh Chí Chương sao?
Đây không phải nhân vật nam chính trong quyển tiểu thuyết “Xuyên không về dân quốc gả cho đại văn hào” mà tôi đã xem sao?
Chẳng lẽ tôi chính là nhân vật đ/ộc á/c được nhắc đến trong tiểu thuyết, ban đầu đã ngăn cản Mạnh Chí Chương và nữ chính tương thân tương ái?
Tôi quanh co lòng vòng nói chuyện này cho mẹ của tôi biết, bà ấy buông bức thêu trong tay xuống, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng: “Nam Nam, đó là mối hôn nhân tốt mà ba của con tìm về cho con.”
Trong mắt mẹ tôi thì nhà họ Mạnh có tiền có quyền, Mạnh Chí Chương là con trai trưởng của nhà họ Mạnh, chắc chắn sau này sẽ kế thừa hơn phân nửa gia nghiệp của nhà họ Mạnh, tôi gả qua đó chính là chuột sa chĩnh gạo.
“Tại sao những cô gái nhà người ta bốn năm tuổi đã bắt đầu bó chân, mà Nam Nam lại không cần phải bó chân chứ?”
“Cùng là vì nhà họ Mạnh dạy dỗ con cái theo hướng phương Tây.”
“Mạnh Chí Chương thường gặp được những cô gái không bó chân, nếu như để cậu ấy cưới một cô vợ có đôi chân nhỏ, chắc chắn cậu ấy sẽ không vui.”
Mẹ tôi trìu mến vuốt tóc tôi: “Nếu không phải thiếu gia của nhà họ Mạnh nói sẽ không cưới phụ nữ bó chân thì mẹ đã bó chân con từ lâu rồi.”
Từng lời bà ấy nói đã đẩy tôi vào hầm băng.
Bây giờ tôi mới hiểu được, đây là niên đại phong kiến ng/u muội.
Bình luận
Bình luận Facebook