Bà tôi từng là người điều âm. Bà nói nghề này hao tổn dương thọ, cấm tôi đụng vào. Nhưng bà tôi ch*t quá kỳ lạ, miệng đầy ong bay ra bay vào. Thế là tôi trở thành người điều âm, triệu h/ồn hồn bà lên hỏi rõ ngọn ngành.
Tôi chuẩn bị sẵn hình nhân giấy tết tóc bím cho bà nhập. Vừa hiện hình, bà liếc nhìn cửa hàng đồ mã quen thuộc, rồi trừng mắt với tôi: "Nhóc này, đã bảo không được đụng đến điều âm rồi mà!"
Tôi bùi ngùi: "Bà ơi, cháu không thể chấp nhận cái ch*t của bà. Hãy nói ai hại bà đi, cháu sẽ trả th/ù cho bà!"
Bà tôi đột nhiên im bặt, giọng chùng xuống: "Chỉ vì chuyện nhỏ thế mà dám làm điều âm? Đồ ngốc!"
Tôi phẫn nộ: "Bà ch*t kinh khủng thế này mà là chuyện nhỏ ư?"
Bà ngượng ngùng xoa xoa tay giấy: "Ừm... Lúc đó mẹ cháu m/ua bánh gạo, bà tham ăn mấy miếng bị nghẹn. Không tìm được nước, bà uống đại lọ mật ong rừng của Vương Thẩm. Ai ngờ... tắc thở ch*t! Bầy ong ngửi mùi mật nên chui vào miệng bà thôi."
Bình luận
Bình luận Facebook