Tiêu Sơn Ngọc thản nhiên ngồi xuống bên cạnh ta, ta buông lời trêu ghẹo: "Rốt cuộc cũng chịu vào rồi à?"
Y lạnh lùng liếc nhìn Ôn Tri Vi, rồi quay sang mỉm cười với ta: "Điện hạ đã nói không ai vượt qua được thần, thần tự nhiên phải chia sẻ ưu phiền với điện hạ."
Dáng y ngay ngắn, che khuất Ôn Tri Vi sau lưng.
Đêm ấy uống rư/ợu tới say khướt, mãi đêm khuya mới tan tiệc.
Ta hỏi Tiêu Sơn Ngọc có muốn lưu lại không, y khẽ ngoảnh mặt: "Điện hạ... tiểu thần vẫn xin được về."
Ta tưởng nhà y có việc: "Cũng được, ta sai người đưa tiễn."
Tiêu Sơn Ngọc ngập ngừng muốn nói lại thôi, cắn môi, sắc mặt nửa oán nửa gi/ận.
Ta xoay người: "Thôi được rồi, đêm khuya đường xá, ngươi tạm ở lại đây. Chẳng phải đã bao lần lưu trú sao? Hôm nay làm gì mà khách sáo vậy?"
Mặt Tiêu Sơn Ngọc ửng đỏ: "Vậy tiểu thần đa tạ điện hạ."
Hôm sau ta vào cung bái kiến Mẫu hậu.
Chưa bước qua ngưỡng điện đã nghe mẫu thân tang tâm sự với mẫu hậu: "Chắc là giống thần thiếp, thần thiếp mười sáu mười bảy mới có kinh nguyệt, thân thể vẫn khỏe mạnh như thường."
Mẫu hậu thở dài: "Nếu quả thật vậy thì không đáng lo."
Không hiểu các ngài nói gì, ta đằng hắng: "Mẫu hậu, A Nương, A Giác đến yết kiến."
Tiếng xì xào trong điện im bặt. Khi ta bước vào, hai vị đoan trang ngồi thẳng, không thể nhận ra vừa mới bàn tán sau lưng.
Ta cúi chào, tâu lại việc tiểu ân khoa đó. Mẫu hậu gật đầu: "Tốt lắm. Người con chọn, mẫu hậu tin tưởng. Chỉ là phía bá phụ con gần đây lại không yên."
Ta đáp: "Xin mẫu hậu yên tâm, nhi thần đã có đối sách."
Mẫu thân xen vào: "Sao phải mở tiểu ân khoa?"
Ta kể lại chuyện gặp Ôn Tri Vi trong trà lâu, mẫu thân và mẫu hậu thở dài n/ão nuột: "Đúng là thứ phụ tình không bằng súc vật! A Giác à, con tuyệt đối không được mềm lòng với hạng người này!"
Mẫu hậu liếc nhìn ta: "A Giác, nếu con là tiểu thư Ôn gia…"
Ta cười: "Mẫu hậu cũng ưa đùa cợt."
"Nhi thần là Thái tử, đương nhiên cương quyết hơn Ôn tiểu thư. Loại sài lang vô tâm kia dù đỗ trạng nguyên cũng không biết làm quan, ch/ém đầu cho chó ăn cũng coi là hắn ta tận trung."
Thần sắc mâu hậu thoáng kỳ dị, khẽ nói: "Xem ra không cần lo lắng nữa -"
Mẫu thân lẩm bẩm: "Đầu óc hơi chậm chạp, lại hiếu sát."
Mẫu hậu trừng mắt, mẫu thân lập tức làm bộ vô sự.
Ta mặc nhiên coi đó là chuyện phòng the, hàn huyên vài câu rồi lui ra.
Nội thị đang đợi bên ngoài, thấy ta bèn dâng lên mật tín của Tiết Lăng Tiêu.
Ta xem qua rồi cười lạnh: "Biểu ca của cô, quả là gặp cứt chó cũng nếm thử mặn nhạt."
Nội thị sửng sốt, ta vỗ trán: "Than ôi, dạo này ra cung chơi nhiều, học lắm thứ thô tục."
Ta ném mật tín lại cho hắn ta: "Lo/ạn phương nam xét cùng là do thủy tai khiến dân chúng đói khổ mới tạo phản. Ta đã sai Tiết Lăng Tiêu khai thông kho lương, bắt giặc cầm đầu, vốn sắp dẹp yên."
Ta ngừng lại: "Chỉ hiềm nỗi biểu ca tham lam vô độ -"
Nội thị khẽ hỏi: "Điện hạ có cần yết kiến Hoàng thượng? Hay gặp Quốc công?"
Ta lấy làm lạ: "Gặp làm chi? Cô đâu biết biểu ca đi đâu, Tiết Lăng Tiêu chỉ bắt được tên tr/ộm đầu cơ tích trữ thôi."
Ngước nhìn mặt trời chói chang, ta nói: "Mong biểu ca nhả thêm vàng bạc. An dân miễn thuế, hao tốn không ít, quốc khố lại không dư dả."
Một tiểu nội thị vội chạy tới: "Điện hạ, Ôn đại nhân cầu kiến."
Mắt ta sáng rực, đến vừa đúng lúc.
Bình luận
Bình luận Facebook