Lương Phong đồng ý ở lại, thế là ở lì suốt bảy ngày.
Lúc đầu mẹ tôi còn cho chúng tôi uống th/uốc, sau thì thấy chúng tôi tự nguyện vào phòng, bà cũng yên tâm.
Thỉnh thoảng bà còn châm biếm người ta:
“Thấy chưa, tưởng mình đáng quý lắm, đổi người là khác ngay, vẫn cái loại rẻ rúng.”
Mấy bà hàng xóm hóng hớt cười khì, vừa nhâm nhi hướng dưa vừa hỏi:
“Có phải bà có chiêu, hai người về thành đôi rồi, khi nào cưới?”
Mặt mẹ tôi liền lõm xuống:
“Cưới gì chứ! Thằng nhóc ấy lấy được bao nhiêu tiền, con tao lấy kiểu gì tao biết chứ!”
Mấy bà bồi thêm lời khen, nói là mẹ đang tìm người có điều kiện hơn cho tôi.
Tôi nghe trong lòng thấy buồn nôn. Bà ta bảo là tìm người tốt cho tôi, thực ra là tìm người già, càng già thì mẹ càng được nhiều tiền.
Chớp mắt đã tới đầu thất của đứa trẻ, ngày mà Lương Phong cứ chờ đợi.
Hai chúng tôi tựa lưng vào cửa, lắng tai nghe ngoài kia, ai cũng im lặng.
Qua đúng nửa đêm, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân lạ. Nói là bước chân nhưng nghe giống tiếng gì đó cọ trên mặt đất, nhỏ mà chạy rất nhanh.
Tôi liếc qua khung cửa sổ, sợ đến suýt ngã.
Đứa bé nằm bò trên sàn, hốc mắt lõm sâu nhìn thẳng về phía cửa, rồi như con nhện trèo nhanh trên tường tới, cuối cùng dừng ngay trước cửa.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ “cốc cốc cốc”.
“Ai đấy!” mẹ tôi gọi một tiếng, đứng đợi nhưng không nghe ai trả lời, rồi quay vào nhà.
Lương Phong và tôi nhìn nhau, định ra mở cửa, nhưng mẹ đã khóa cửa từ bên ngoài từ lâu để chúng tôi khỏi chạy ra, tiện cho việc bà bắt chúng tôi làm tròn nhiệm vụ sinh con cho bà.
“Giờ làm sao đây?”
Chương 20
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 24
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook