Chỉ trong ba giây, tôi đã tiếp nhận tin sốc này.
Thẩm Thanh Dã và gối ôm của tôi có chung cảm giác.
Hơn nữa, tôi còn nghe được nội tâm của anh ấy.
Thẩm Thanh Dã hít sâu, hơi thở gấp gáp:
"Em... ừm...gối của em... dễ... dễ thương lắm."
"Nhưng... em có thể đừng đ/ấm nó mạnh thế không? Nó cũng biết đ/au đấy."
Tay tôi vẫn siết ch/ặt, nắm đ/ấm đang đ/è lên đầu mèo. Gối ôm tội nghiệp đã lõm cả một khoảng.
Chắc là... đ/au lắm nhỉ?
Tôi ngượng ngùng buông tay ra.
Cảm thấy hơi áy náy, tôi nhẹ nhàng xoa xoa đầu mèo.
Gương mặt điển trai bên kia màn hình lập tức ửng đỏ.
Trời ơi!
Anh ấy đang ngại này!
Ngón tay tôi lướt từ đầu mèo xuống đuôi.
Thẩm Thanh Dã đột nhiên có biểu cảm kỳ lạ, như đang nén điều gì.
Gân xanh trên trán nổi lên.
Tôi giả bộ hỏi: "Anh sao thế? Trông khó chịu lắm à?"
Thẩm Thanh Dã siết ch/ặt tay:
"Không sao, vừa có con muỗi đ/ốt thôi."
Giọng điệu nghiêm túc.
Nhưng nội tâm anh lại phản pháo:
‘Ninh Bảo chạm vào mình rồi.’
‘Vui quá.’
‘Thích bị cô ấy rua quá, rua thêm nữa đi.’
Thích ư?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Không ngờ nam thần có bề ngoài lạnh lùng lại là một kẻ...thích bị sờ?!
Nhưng mà...
Sao càng nhìn càng...
Đáng yêu thế này!
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.
Khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười ngọt ngào:
"Anh yên tâm, em rất thích cái gối ôm này."
"Em sẽ đối xử tử tế với nó."
Bình luận
Bình luận Facebook