Tầng hầm.
Đầu con dê đen đã bắt đầu phân hủy, mùi th/ối r/ữa bốc lên nồng nặc.
Những kẻ nắm quyền thả xích xuống, miệng hứa hẹn: ai chạy nhanh nhất sẽ được tự do.
Tự do—hai từ nghe ngọt như nước suối đầu ng/uồn, như luồng không khí mát lành trong rừng sâu, như ánh sáng mà họ đã không thấy từ rất lâu rồi.
Đám người gồng mình lao về phía trước, đi/ên cuồ/ng chen lấn, xô đẩy nhau.
Tiếng sú/ng n/ổ đinh tai.
Từng người một lần lượt gục xuống.
Sau lưng là bầy linh cẩu lao tới, đôi mắt hung tợn, hàm răng nhễu m/áu.
Một cô gái vấp ngã, tay vẫn còn cố với về phía trước như níu lấy hy vọng cuối cùng.
Đám người mặc đồ sang trọng đứng phía sau cười khẩy, ung dung kéo x/á/c cô lê ngược lại về phía địa ngục.
Thật đáng tiếc… chỉ một chút nữa thôi là được gặp mẹ rồi.
Giọt nước mắt cuối cùng của cô ấy rơi xuống, thấm vào lớp lông ẩm mục trên đầu dê.
Dần dần, cơ thể cô ấy rã ra, mất đi đôi mắt, mất đi ý thức, mất luôn sinh mạng.
Nhưng đó mới chỉ là bề nổi của cơn á/c mộng.
Trong tất cả ký ức của tôi, chưa một lần thấy bóng dáng người bà mà Tần Lãng nhắc tới.
“Tần Mặc, anh có biết bà nội của anh giờ đang ở đâu không?”
Tôi lặp lại đúng câu nói mà em trai hắn từng nói.
Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi hỏi lại:
“Cô… thực sự muốn xem à?”
“Anh kỳ lạ thật đấy! Kêu tôi giúp trả th/ù mà cứ giấu giấu giếm giếm!”
Tôi bực mình.
Kiểu đồng đội vô dụng trong truyền thuyết, cứ đưa thông tin nửa vời!
“…Xin lỗi,” anh cúi đầu, giọng trầm xuống,
“Tôi sợ cô không chịu nổi. Thành thật mà nói, ngay cả tôi cũng mất rất lâu để chấp nhận chuyện đó. Mẹ tôi bị tr/a t/ấn đến ch*t… rồi bị ăn thịt.”
Tôi siết ch/ặt tay.
“Tôi chịu được. Đến nước này rồi còn gì tệ hơn nữa đâu.”
“…Bà ấy… không, nó không còn là con người nữa. Cô cũng thấy rồi đấy, gia đình tôi toàn lũ nhát gan. Tôi chỉ dám nhờ cô vì… chỉ có cô mới đủ gan đối mặt với bà ấy.”
Anh lắc đầu, chậm rãi mở lại camera giám sát tầng hầm.
Màn hình hiện lên cảnh một lão bà tóc bạc bị xiềng xích chói ch/ặt dưới tầng sâu nhất, nơi mà ánh sáng gần như không thể chạm tới.
Sau lưng bà ta là một bể kính khổng lồ, bên trong tràn ngập đầy đầu người bị phân hủy, mắt miệng mở to không nhắm.
Bà ta dán ch/ặt mắt vào đám đầu người trong bể, miệng thì thào:
“Đói quá… Đói quá… Cho ta thịt…”
Đôi mắt đỏ như m/áu đột ngột quay sang nhìn thẳng vào camera—hoặc là nhìn vào tôi.
Tôi rùng mình.
Bà ta quay ngoắt đầu lại, khóe miệng kéo lên tận mang tai, nhe răng cười toe toét:
Bình luận
Bình luận Facebook