Cô gái nhìn mặt Giang Ứng Hoài, gi/ật mình, nhưng vẫn vội vã bỏ chạy.
Giang Ứng Hoài thấy cô gái chạy đi, liền bước về phía tôi. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh là những cảm xúc tôi không hiểu nổi, anh nắm tay tôi, dắt tôi ra ngoài cửa.
"Chúng ta… đi đâu vậy?" Tôi thăm dò hỏi một câu, trong lòng hơi bất an, tôi nghĩ có lẽ Giang Ứng Hoài vẫn đang gi/ận vì chuyện ban chiều.
"Về nhà."
Suốt quãng đường, tôi và Giang Ứng Hoài đều im lặng, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi nhìn bóng lưng Giang Ứng Hoài, lặng lẽ cúi đầu.
Anh ấy dẫn tôi về nhà mình, mà mẹ Giang cũng đã quen rồi: "Tri Tự hôm nay lại ngủ với Ứng Hoài à?"
Giang Ứng Hoài không biểu lộ gì, vẫn nắm tay tôi đi về phòng ngủ. Bất đắc dĩ, tôi đành trả lời qua loa với mẹ Giang: "À… đúng rồi, hôm nay có mấy bài không biết làm, cháu hỏi anh ấy một chút, chúng cháu vào phòng trước ạ…"
Lời còn chưa nói hết, tôi đã bị Giang Ứng Hoài đẩy vào phòng ngủ.
Anh ấy cởi chiếc cặp sách trên người tôi vứt sang một bên, rồi đẩy tôi ngã xuống giường.
Tôi đang băn khoăn không hiểu, thì ngay giây phút sau, thân hình Giang Ứng Hoài đã che khuất ánh đèn.
Anh cứ thế nhìn tôi chằm chằm, bị anh nhìn như vậy, tôi không tự chủ mà đỏ mặt: "Anh... anh muốn làm gì?"
"Em thích cô ta?"
Bị Giang Ứng Hoài hỏi vậy, tôi còn hơi hoang mang: "Ai cơ?"
"Cô gái tỏ tình với em hôm nay."
Tôi lắc đầu, thực ra trước khi cô ấy đưa thư tình, tôi gần như chưa gặp cô ấy mấy lần.
"Vậy tại sao em còn nói hai ngày nữa mới trả lời?"
Bình luận
Bình luận Facebook