Về đến ký túc xá, thấy Phương Dư đang gõ bàn phím viết tiểu thuyết. Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, cậu ấy lập tức liếc sang, kéo ghế lại gần, cau mày.
Cậu ấy vén tóc tôi lên, vừa thấy vết bỏng liền trừng mắt:
“Má nó! Lý Lý! Ai làm cậu thế này? Mau để tôi bôi th/uốc! Nói đi, ai dám động đến cậu, ngày mai tôi xử đẹp nó luôn.”
Đối diện sự quan tâm chân thành đó, bức tường tôi cố dựng sụp đổ trong chốc lát. Khoé mắt tôi đỏ lên, kể lại tất cả mọi chuyện với Trần Khước Chi.
Phương Dư tức tối:
“Tôi đã nghi rồi, dạo này cậu toàn chạy ra ngoài, tối muộn mới mò về. Cậu yêu ai chẳng được, lại dính vào thằng Trần Khước Chi kia. Nó là Alpha, mà Alpha vốn sinh ra là để gắn bó với Omega. Tôi chưa từng thấy cặp Alpha–Beta nào lâu dài cả.”
Phương Dư cực gh/ét Alpha. Ngày còn ở cùng ký túc xá với hai Alpha khác, cậu ấy chỉ mong mình tàng hình, tránh giao tiếp. Sau khi họ chuyển đi, cậu ấy còn phun khử mùi cả phòng cho bằng sạch.
“Tôi coi như quãng thời gian vừa qua chỉ là một giấc mơ. Giờ tỉnh mộng rồi, phải quay về thực tại thôi.”
Tôi gối đầu lên tay, để cậu ấy dễ dàng thoa th/uốc.
Bất ngờ — rầm! — cửa bật mở.
Trần Khước Chi đứng ngay đó, mặt tối sầm, nhìn tôi và Phương Dư kề sát đầy thân mật.
Phương Dư khẽ “hử” một tiếng, hỏi:
“Muộn thế này cậu còn đến làm gì?”
Trần Khước Chi sắc mặt u ám, sải bước đến gần, nhưng lời ra lại ngập ngừng:
“Tôi… tôi đến lấy chút đồ. Hai người đang làm gì vậy?”
“Thì bôi th/uốc, bị m/ù à.” Phương Dư đáp lạnh.
"Để tôi làm cho." Trần Khước Chi nhìn chằm chằm vết thương sau gáy tôi.
Tôi ngồi thẳng lưng, che vết s/ẹo lại: "Không cần. Phương Dư bôi xong rồi."
Không buồn nhìn sắc mặt hắn, tôi leo lên giường, chui vào chăn, nhắm mắt mặc kệ.
Phương Dư thu dọn xong, thấy Trần Khước Chi vẫn đứng bất động bên giường tôi, bèn châm chọc:
“Không phải cậu đến lấy đồ sao? Lấy xong thì đi đi.”
Trần Khước Chi giọng khàn khàn, hỏi dồn:
“Vết thương sau tuyến thể… là ai gây ra?”
Phương Dư trợn mắt không nói, cố tình để mặc hắn thấp thỏm.
Sáng hôm sau, Phương Dư báo tin khiến tôi choàng tỉnh: "Trần Khước Chi dọn về ký túc xá rồi."
Tôi ngơ ngác: "Ở ngoài thoải mái thế, về đây làm gì?"
Bình luận
Bình luận Facebook