Hôm sau, khi Tam B/éo đến tìm tôi, tôi vẫn đang ủ rũ trong phòng. Phó Hằng đi học vắng nhà, nó xông thẳng vào phòng tôi: "Sao thế? Bệ/nh gì mà nặng thế, phải nhờ tao xin nghỉ cả ngày?!"
Tôi ánh mắt ngập ngừng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài: "Thôi... mày không hiểu đâu. Tao giờ sống dở ch*t dở đây này."
Tam B/éo mặt c/ắt không còn hột m/áu: "Gì vậy? Bệ/nh gì? Sao lại sắp ch*t?!"
Tôi ngước nhìn trời, bất lực. Không thể nói được. Biết nói sao giờ? Chuyện tôi... đã có "phản ứng" khi Phó Hằng bôi th/uốc cho mình. Lúc tôi giãy dụa, hắn lại tưởng tôi sợ đ/au nên ghì ch/ặt hơn. Kết quả là khi một mùi kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong không gian chật hẹp ấy, cả tôi và Phó Hằng đều đơ người.
Đặc biệt là tôi, lúc đó chỉ nghĩ: Hoặc ch*t ngay tại chỗ, hoặc gi*t Phó Hằng để diệt khẩu.
Tôi cảm nhận hắn buông ra, người cứng đờ, giọng khàn hơn trước: "Bôi th/uốc xong rồi, nằm im đừng cử động. Tôi đi tắm đã."
Tôi kéo rèm giường, thức trắng đêm, ngẫm lại cuộc đời từ lúc sinh ra tới giờ. Tâm trạng hỗn lo/ạn, n/ão bộ quá tải.
Tôi lật người: "Tao chỉ mệt thôi. Cút đi, để tao ngủ tiếp."
Bình luận
Bình luận Facebook