Tôi đứng lặng trong sân suốt đêm.
Đến tiếng gà đầu tiên vang lên, em gái tôi cũng biến mất.
Trong sân chỉ còn lại tôi và hai bộ xươ/ng trắng.
Tôi không nhịn được nữa, ngồi thụp xuống đất nôn thốc nôn tháo.
Dì Lý dẫn mấy thanh niên trẻ đạp sập cửa nhà tôi xông vào.
Nhìn cảnh tượng trong sân, lũ trai tráng r/un r/ẩy lùi lại hỏi dì nên xử lý thế nào.
Dì Lý bảo: "Hung thần oán khí đã tiêu tan, ki/ếm hai cỗ ván mỏng đem ch/ôn đi là được."
Dì khẽ nhón chân lại gần, ngồi xổm trước mặt tôi.
Tôi cúi gằm mặt vào khuỷu tay, không cho ai thấy nụ cười không tài nào dừng được trên mặt.
Tôi cắn ch/ặt hàm đến mức m/áu trào ra, kìm nén tiếng cười sằng sặc trong cổ họng.
Nhưng tôi thực sự quá vui sướng rồi.
Cuối cùng tất cả cũng đã ch*t hết.
Tôi không phải chịu đựng ánh mắt bi/ến th/ái của bố, những lời nguyền rủa của bà và mẹ nữa.
Niềm vui từ tận đáy lòng là thứ không thể che giấu.
Tiếng nấc nghẹn của tôi khiến dì Lý tưởng nhầm thành khóc lóc, dì vừa lau nước mắt vừa vỗ lưng an ủi tôi.
Tất cả đều là thật.
Những cuốn sách trong thư phòng của dì Lý đều là thật. Thì ra khi một người ch*t đi, chỉ cần đúng thời cơ, oán khí đủ lớn thực sự có thể hóa thành á/c q/uỷ.
Tôi sợ em tôi không đến, còn đặc biệt ra đầu làng gõ bát triệu h/ồn.
Tôi biết ngoài tôi ra, em c/ăm h/ận cả nhà này đến tận xươ/ng tủy.
Dù quá trình không thuận lợi như tưởng tượng, nhưng kết cục vẫn như ý.
Bình luận
Bình luận Facebook