9.

Thẩm Đồng tôi là người ân oán rõ ràng.

Người ta thường nói: Ăn của người thì miệng ngắn, nhận của người thì tay mềm.

Trước kia tôi và Lý Tráng Tráng từng nhận không ít đồ ăn vặt và đồ chơi mà Thiệu Lan Hiên gửi đến, nên giờ không thể trơ mắt nhìn cậu ấy gặp chuyện mà không làm gì.

Vì vậy, tôi đeo ba lô nhỏ lên vai, nghĩ một lúc, lại lấy theo cây roj lông gà của bà ngoại, lừa Thẩm Thần rằng giờ học piano đổi rồi, sau đó lén chuồn ra ngoài.

Ban đầu tôi đã quyết tâm, dù phải bỏ nhà ra đi, rời xa quê hương, cũng nhất định phải ngăn Thiệu Lan Hiên lên máy bay.

Không ngờ, nhà cậu ấy lại gần nhà tôi đến thế...

Gần đến mức nào ư?

Trước khi đi, tôi còn lấy một cây kem trong tủ lạnh ăn.

Ăn xong cây kem thì đã tới nhà Thiệu Lan Hiên, chính là kiểu khoảng cách như vậy.

“Cậu ở khu đối diện nhà tôi à?”

Thiệu Lan Hiên nhìn tôi, vẻ mặt có chút cứng đờ.

“Ừm...”

Tôi hỏi cậu ấy: “Vậy sao cậu không đến tìm tôi chơi?”

Thiệu Lan Hiên không giải thích, chỉ hỏi lại: “Đừng nói mấy chuyện đó nữa, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tôi chợt nhớ ra mục đích chính mình đến tìm cậu ấy.

Tôi lập tức rút cây roj lông gà từ trong ba lô ra.

Thiệu Lan Hiên thấy tôi “soạt” một tiếng rút roj ra, theo phản xạ né tránh.

Tôi vội vàng giấu roj ra sau lưng.

“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng.”

“Tối nay tôi thấy cậu có vẻ là lạ, nghĩ xem có phải dính phải thứ gì không sạch sẽ không.”

“Lại đây, để tôi quét cho cậu một cái.”

Vừa nói, tôi vừa cầm roj lông gà quét lên người cậu ấy.

Thiệu Lan Hiên bị hành động của tôi làm cho bật cười.

Cậu ấy nắm lấy cây roj và hỏi: “Cậu đúng là một ‘tiểu thần bà’ hả?”

Tôi buột miệng nói: “Chứ còn gì nữa! Mấy ông thầy bói có thể lừa cậu mười năm tám năm, còn tôi, Thẩm Đồng, nói cậu ch*t lúc ba giờ sáng...”

Nói xong, mới nhận ra nói vậy không hay chút nào.

Tôi vội vàng cầm roj đi vào sân.

“Dù sao, cậu hiểu ý tôi là được rồi.”

Tôi sinh ra đã có mắt âm dương, nên có thể thấy những thứ người khác không thấy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi lúc nào cũng thấy.

Đôi khi là tôi không muốn thấy, đôi khi là những thứ đó không muốn để tôi thấy.

Tôi vốn tưởng, Thiệu Lan Hiên xui xẻo như vậy, nhà cậu ấy chắc chắn có thứ gì rất đ/áng s/ợ.

Cho nên mới mang theo “pháp khí” của bà ngoại - roj lông gà.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, nhà Thiệu Lan Hiên trông rất bình thường.

Từ phong thủy đến bài trí đều không có gì đặc biệt.

Tôi cầm roj lông gà của bà ngoại, đi một vòng khắp nhà cậu ấy, giả vờ như đang giúp dọn dẹp.

Thiệu Lan Hiên chỉ còn biết cười khổ.

“Tiểu thần bà, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?”

Tôi thấy cậu ấy còn cười đùa, bèn nghiêm túc nói: “Tiểu thiếu gia, tôi đang c/ứu mạng cậu đấy!”

Đang nói thì đột nhiên có một tiếng ho vang lên từ ngoài sân.

10.

Một cảm giác bất an lập tức dâng trào khắp cơ thể tôi.

Tôi căng thẳng hỏi: “Ai thế?”

Thiệu Lan Hiên thấy tôi căng thẳng như vậy thì ngạc nhiên liếc nhìn tôi.

“Chắc là ông nội tôi.”

Quả nhiên, không lâu sau, một ông cụ mặc đồ Đường cổ đi vào từ ngoài cổng.

Tóc và râu ông ấy đều bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại không có nhiều nếp nhăn.

Tay ông đeo một chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh biếc, chống một cây gậy gỗ mun, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng đầy uy nghiêm.

Đặc biệt là đôi mắt ấy, đen sâu thẳm, không gi/ận mà uy.

Nhưng tôi chỉ liếc một cái là nhận ra ông nội của Thiệu Lan Hiên mặc áo tang!!!

Thứ này người sống không nên mặc!

Tôi lắp bắp nhìn Thiệu Lan Hiên:

“Thiệu... Thiệu Lan Hiên, ông cậu... ông cậu...”

Ông cụ dường như đã chú ý đến sự tồn tại của tôi, ánh mắt mang ý cười nhìn tôi:

“Lan Hiên, đây là ai?”

Tuy nét mặt ông ấy có thể miêu tả là từ ái hòa nhã, nhưng tôi lại nổi hết da gà.

Một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến xươ/ng sống.

Thiệu Lan Hiên không phát hiện ra sự bất thường của tôi, liền giới thiệu:

“Ông ơi, đây là Thẩm Đồng, chúng cháu quen nhau lâu rồi, hồi còn học mẫu giáo dưới quê, bọn cháu là bạn học.”

“Ồ, thì ra là bạn học.”

Tôi lắp bắp nói: “Cháu chào ông ạ!”

Ông nội Thiệu gật đầu.

Thiệu Lan Hiên bước lên đỡ ông: “Ông ơi, ông mệt rồi đúng không? Để cháu đưa ông vào nghỉ.”

Ông lắc đầu:

“Các cháu cứ chơi đi, mấy ngày nữa là lên máy bay rồi, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?”

Thiệu Lan Hiên gật đầu: “Chuẩn bị xong cả rồi, ông yên tâm.”

Ánh mắt sắc bén của ông nội khẽ nheo lại, vỗ vỗ vai Thiệu Lan Hiên rồi quay người đi vào trong.

Tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy rời đi, dường như thấy một luồng âm khí tối tăm bao phủ lấy ông, từ xa giống như một con yêu quái khổng lồ sắp nuốt chửng ông.

Tôi âm thầm nắm ch/ặt tay áo Thiệu Lan Hiên.

Nhận thấy sự khác thường của tôi, cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cậu ấy nhíu mày hỏi:

“Thẩm Đồng Đồng, hôm nay cậu bị sao thế?”

“Không phải là không nỡ để tôi đi du học chứ?”

Thiệu Lan Hiên đúng là có chút tự tin, bởi vì qu/an h/ệ giữa hai đứa tôi đâu có sâu đậm gì.

Nhưng tôi không dám nói chuyện đó ở nhà cậu ấy, vội kéo cậu ấy đi ra ngoài.

“Ai nói không phải? Chúng ta là bạn tốt mà, tôi đương nhiên không nỡ rồi!”

“Đi đi đi, ra ngoài uống trà sữa, tôi mời, từ từ nói chuyện.”

Danh sách chương

5 chương
21/06/2025 14:11
0
21/06/2025 14:11
0
21/06/2025 20:28
0
21/06/2025 14:10
0
21/06/2025 14:09
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu