Nhưng rồi, khi cầm kịch bản trong tay, tôi lại do dự.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa được đứng trước máy quay.
Trong lòng vẫn có một phần nhỏ hy vọng nếu thật sự được hợp tác lại với hắn, có lẽ… có thể để lại một bộ phim hoàn chỉnh, coi như cái kết tốt đẹp cho quá khứ.
Nhưng tại sao lại bắt tôi ở chung phòng với hắn chứ?
Lục Quan Lan rất bình thản khi giải thích:
“Hệ thống toàn giao nhiệm vụ vào sáng sớm hoặc nửa đêm. Nếu bị người khác bắt gặp cậu gõ cửa phòng tôi hoặc tôi đến phòng cậu lúc nửa đêm, thì không hay chút nào.”
Tôi trố mắt: “Vậy ở chung thì hay hơn chắc?”
Hắn quay mặt đi, lạnh lùng nói:
“Bớt nói nhảm, thay đồ đi. Đến giờ nhiệm vụ đi dạo rồi.”
Được rồi, tôi chịu thua.
Bối cảnh quay ở một ngôi làng miền núi, đường ruộng vắng người, chẳng cần đội mũ hay đeo khẩu trang che mặt.
Lục Quan Lan nắm lấy tay tôi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Những ngón tay dài khẽ đan vào kẽ tay tôi, động tác nhẹ mà chắc.
Gió thu mát rượi, trời cao vời vợi, hoàng hôn trải dài như dải lụa nhuộm đỏ chân trời.
Cả hai không ai nói gì, chỉ yên lặng bước đi.
Khung cảnh ấy… tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần.
Nếu chúng tôi chỉ là một đôi tình nhân bình thường thì tốt biết mấy.
Không cần bận tâm ánh nhìn người khác, chẳng cần lo danh lợi hay điều tiếng.
Chỉ cần nắm tay nhau, đi đến tận cùng đời này.
Tiếc là, tôi không có quyền ích kỷ như vậy.
Có một câu hát rất đúng:
“Sợ anh bay đi mất, lại sợ anh mãi chẳng rời xa.”
Lục Quan Lan sinh ra là để bay giữa trời cao.
Tôi tuyệt đối không thể để đôi cánh của hắn g/ãy trong vòng tay mình dù điều đó có khiến hắn h/ận tôi đến suốt đời.
Chương 10
Chương 17
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook