Nửa giờ sau.
Tôi đứng trong phòng tắm nhà Thịnh Yến.
Nhớ lại biểu cảm muôn màu của anh lúc nãy, tôi bật cười.
Sau khi đưa ra yêu cầu kỳ quặc đó, Thịnh Yến sửng sốt toàn tập.
Có lẽ trong gần ba mươi năm cuộc đời, anh chưa từng gặp loại người "lập dị" như tôi.
Anh ấy định mở miệng trách m/ắng, nhưng tôi đã cho anh ấy xem một đoạn video trước.
Trong hình, em trai anh, Thịnh Dịch Xuyên ngồi giữa đám bạn nhậu, huênh hoang tuyên bố:
"Gái quê chưa thấy sự đời bao giờ, lấy được người nhà họ Thịnh, đúng là phúc tổ ba đời!"
"Một cô gái quê mùa, cho không tôi cũng chẳng lấy."
Những lời ngạo mạn, vô cùng khó nghe.
Thịnh Yến hỏi:
"Ý em là gì?"
"Em nghe nói, bố anh không thừa kế gia nghiệp mà đi theo con đường chính trị, nên người nhà mới đào tạo anh thành người thừa kế."
"Em còn nghe nói, gần đây ông ấy có cuộc bầu cử quan trọng."
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, "Nếu trước ngày bầu cử, để đối thủ biết được nhà họ Thịnh phân biệt đối xử, đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?"
Mặt Thịnh Yến tái mét.
Rồi anh ấy dẫn tôi đến nơi này.
Đây là nơi ở riêng của anh ấy, thường không có ai lui tới.
Dưới bộ vest lịch lãm.
Thịnh Yến có thân hình đẹp hơn tôi tưởng.
Lưng rắn chắc, ẩn chứa sức mạnh.
Tôi nhẹ nhàng véo cơ bắp căng cứng của anh, giúp anh thư giãn:
"Đừng căng thẳng."
"Thực ra anh đẹp trai hơn Thịnh Dịch Xuyên nhiều."
"Em rất thích anh."
"Véo chỗ này, có nhột không?"
Lúc đầu Thịnh Yến hoàn toàn không đáp lại.
Nhưng anh ấy đã quá đ/á/nh giá cao ý chí của mình.
Một lúc sau, hơi thở anh ấy bắt đầu nặng dần, đuôi mắt cũng ửng đỏ.
Ngay lập tức, tôi nhận ra Thịnh Yến là một tờ giấy trắng.
Tôi hỏi:
"Anh chưa từng yêu đương à?"
Anh ấy nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
"Em thì lại kinh nghiệm phong phú nhỉ."
"Cũng tạm."
Tôi đúng là đã từng yêu đương.
Dù sao tôi cũng không có ý định gả cho Thịnh Dịch Xuyên, càng không thể vì hắn mà lãng phí tuổi xuân tươi đẹp.
Thịnh Yến hơi tức gi/ận:
"Được lắm, có hôn ước với nhà chúng tôi mà vẫn phóng túng như vậy."
Tôi cười:
"Anh không phải cũng thế à? Đem vị hôn thê của em trai về nhà."
Tôi đành ghé vào tai anh, khẽ thổi hơi:
"Em chỉ đính hôn với nhà họ Thịnh, chứ không nhất định phải là Thịnh Dịch Xuyên."
"Anh cứ coi em là hôn thê của anh đi…"
"Xem này, cơ thể anh thành thật hơn miệng đấy."
Thịnh Yến nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Về sau tôi mới biết, đó là dấu hiệu lý trí anh sụp đổ.
Chương 11
Chương 16
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook