2.
Khi tôi đến bệ/nh viện đã thấy Lục Tụng An đang phát cáu:
“Đi ra ngoài! Tất cả đi ra ngoài hết!”
Lục Tụng An nằm trên giường bệ/nh, đang đi/ên cuồ/ng đ/ập phá đồ đạc.
Chăn gối đều bị hắn ném hết xuống đất.
Ly trà trên tủ đầu giường cũng suýt nữa đ/ập trúng tôi khi tôi vừa vào cửa.
“Trời má, cái gì thế này?”
Tôi nhấc chân lên né ly trà, dè dặt đứng sau cánh cửa.
Ba mẹ Lục Tụng An đang đi nghỉ ở nước ngoài, không về kịp, cả phòng bệ/nh chỉ có Triệu Nhiên, người anh em tốt của hắn đang chăm sóc cho hắn.
Triệu Nhiên và Lục Tụng An là bạn chung một phe, bọn họ thường hay phối hợp lại để tổng sỉ vả tôi.
Thấy tôi xuất hiện trong phòng bệ/nh, cậu ta lập tức châm chọc: “Ôi, đây là thiếu gia nhỏ sạch sẽ nhà họ Giang mà, cơn gió nào thổi cậu đến đây thế?”
Từ nhỏ tôi đã mắc bệ/nh sạch sẽ nhẹ.
Đã không ít lần bị bọn họ nhạo báng là thiếu gia nhỏ khác người.
Bây giờ da mặt tôi đã dày đến mức kim cương cũng không thể xuyên thủng, mấy lời chế nhạo như vậy thậm chí còn chưa đủ trình độ để phá vỡ lớp phòng bị.
“Nghe theo lời của mẹ, đến xem có người nào ch*t không, có thì thắp một nén nhang.”
“Cậu…”
Triêu Nhiên mặt mày tái mét, đang định lên tiếng ch/ửi tôi, Lục Tụng An nằm trên giường đột nhiên lên tiếng:
“Giang Tầm?”
Giọng nói của hắn có chứa một chút do dự và cẩn trọng, không có cảm giác châm chọc như thường ngày.
Tôi trả lời lại theo phản xạ: “Gì?”
Sau khi nghe thấy tôi đáp lời, hắn vừa rồi còn đang nóng nảy, lập tức bình tĩnh lại, ngoan ngoãn dựa vào giường bệ/nh.
Mà ở bên kia, ranh giới trong lòng Triệu Nhiên đã hoàn toàn bị chọc thủng: “Không phải chứ, cậu có sao không? Đến cả tôi mà cậu cũng quên, nhưng lại nhớ loại người này?”
Cậu ta hỏi hết câu này đến câu kia, tôi nghe mà mờ mịt không hiểu.
Chỉ sau khi nghe bác sĩ giải thích, tôi mới hiểu được.
Lục Tụng An bị chấn thương ở đầu sau khi gặp t/ai n/ạn giao thông,
Bây giờ hắn không nhớ ai cả, những chuyện trước kia cũng đã quên hết.
Cái tên và con người duy nhất mà hắn nhớ, chính là tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook