Ngoại Truyện 1: Ngày Đầu Về Ở Chung – Sống Với Sếp Có Gì Vui?
An Triều Vỹ dọn vào nhà Khương Hàn Dật với vali lỉnh kỉnh và... một giỏ đồ ăn vặt.
Sếp đứng trước cửa, nghiêm mặt: “Cậu định chuyển đến sống hay chuyển cả siêu thị Mini Stop vậy?”
“Em đâu biết khẩu vị anh sao, nên... mang đủ mọi thể loại. Ăn không hết thì để trưng.”
Khương Hàn Dật liếc nhìn gói snack cá khô + sữa chua dâu.
“Cái này để trưng là đúng rồi.”
Buổi tối đầu tiên, Triều Vỹ đòi ngủ riêng.
Nhưng đến 1h sáng, cậu lò dò mò sang giường sếp, tay ôm gối, mặt mếu:
“Anh ơi, phòng kia lạnh quá. Với lại... em nghe tiếng lạ.”
“Tiếng gì?”
“Tiếng lòng em kêu nhớ anh.”
Sếp thở dài, mở chăn ra.
Tối hôm đó, An Triều Vỹ chính thức chuyển từ phòng ngủ phụ sang... lòng người ta.
Ngoại Truyện 2: Lần Đầu Cãi Nhau – Người Này Gi/ận, Người Kia Gục
Hôm đó, Triều Vỹ đi cà phê với bạn học cũ, là trai.
Về nhà, thấy sếp im lặng ngồi trên sofa, mắt lạnh hơn tủ đông.
“Anh sao vậy?”
“Không gì.”
Câu "không gì" đ/áng s/ợ nhất trong lịch sử các cuộc yêu.
Triều Vỹ gãi đầu: “Ủa anh gh/en hả?”
“Tôi không có quyền gh/en.”
“Cậu còn chưa từng nói ‘tôi là người yêu của Khương Hàn Dật’ với ai.”
Triều Vỹ sững người.
Im lặng 5 giây.
Rồi rút điện thoại, mở ngay Instagram story, quay selfie cùng sếp đang mặt mốc: “Xin chào các bạn, đây là người yêu mình. Ảnh không hay cười nhưng hôn giỏi nha. #KhươngCủaTôi”
Sếp nhìn màn hình 3 giây.
Sau đó... cười khẽ.
“Xóa story cũng không kịp nữa rồi.”
“Ai xóa? Em còn định gắn vào profile luôn đó chứ.”
Cãi nhau nhẹ nhàng, làm lành bằng một đêm… nằm ôm nhau không ngủ.
Sáng ra, mắt gấu trúc nhưng miệng vẫn toe toét.
Ngoại Truyện 3: Sếp Cầu Hôn Ngược – Nhưng Màn Cầu Hôn Là Của Ai?
Khương Hàn Dật dự định tổ chức cầu hôn bất ngờ: Hoa hồng, nến, nhạc nhẹ, cả slide thuyết trình về hành trình yêu nhau.
Nhưng đến nơi, thấy An Triều Vỹ đứng giữa sân thượng, cầm bảng đèn led to tổ bố: "Anh làm người yêu em rồi, giờ làm chồng em luôn nha?"
Sếp ngớ người.
“Không phải tôi định cầu hôn sao?”
“Em nhanh tay hơn.”
“... Tôi chuẩn bị kỹ hơn.”
“Nhưng em lầy hơn.”
Khương Hàn Dật nhìn bảng đèn nhấp
nháy chữ “Lấy em đi đồ lạnh lùng cute” mà thở dài: “Tôi đồng ý. Nhưng sau này... lễ cưới để tôi lên kịch bản.”
“Chốt. Miễn cưới em là được!”
Và thế là một CEO lạnh như băng cuối cùng… cũng tan chảy trong tiếng cười của một đứa tấu hài nhân viên quèn.
Họ không hứa sống đời nghiêm túc.
Họ chỉ hứa: "Hôm nay anh yêu em – và mai nữa – và mỗi lần em nói nhảm, anh vẫn sẽ nghe.”
END
Bình luận
Bình luận Facebook