Tôi hỏi Trình Tập: "Chuyện mà giấu kín suốt thời cấp ba, rốt cuộc là gì vậy?"
Trình Tập búng nhẹ vào trán tôi: "Chả trách Hàn Tứ bảo em dễ dụ lắm, sao nghe ai nói gì cũng tin sái cổ thế?"
Tôi im lặng.
Mười câu nói của Hàn Tứ thì chín câu là giả, nhưng tôi với hắn từ nhỏ đã chơi cùng nhau, thật giả tôi vẫn phân biệt được đôi chút.
Hàn Tứ tối nay chỉ lừa tôi chuyện cái mô hình.
Nếu tôi và Trình Tập thật sự là học cùng trường cấp ba, vậy lý do tôi không nhớ anh chỉ có thể bởi vì chứng căng thẳng sau sang chấn của tôi có liên quan đến Trình Tập.
Pháo hoa n/ổ tung, chớp mắt đã tàn.
Trong ánh sáng thoáng qua, tôi kịp bắt gặp ánh mắt Trình Tập đang nhìn mình.
Không phải lần đầu tiên anh lợi dụng bóng tối để ngắm tr/ộm tôi.
Bằng ánh mắt nồng nhiệt đầy yêu thương ngày xưa, lặng lẽ nếm trải niềm vui thầm kín của kẻ tưởng đã mất kho báu lại được tìm về.
Những điều này tôi đều biết, chỉ là không muốn đào sâu.
Làm em trai, không nên vướng víu hỏi han, moi móc tận cùng sự thật.
Tôi che mắt Trình Tập, cảm thấy trong lòng đ/au quặn.
"Hàn Tứ nói đúng, em mất trí nhớ chứ không mất trí. Trình Tập, nếu anh thật sự từng làm chuyện rất x/ấu với em, thì hãy giấu cho kỹ."
Tôi buông tay, trả lời câu hỏi anh từng hỏi: "Chữa bệ/nh rất đ/au, lúc đầu em cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ, nội dung là gì đã quên rồi, nhưng đến giờ em vẫn rất sợ ngủ."
Nghiêng đầu cười với anh.
"Em nói thầm với anh đấy, đừng kể mẹ nghe nhé, bà sẽ buồn lắm."
Đêm đó, Trình Tập đứng rất lâu ngoài ban công. Sáng hôm sau, dì Tống lén mách mẹ tôi, nói Trình Tập hút th/uốc quá nhiều.
Mẹ tôi gi/ận dữ chuyển tiếp ngay tám bài viết về tác hại của th/uốc lá, lại dặn nhà bếp mỗi bữa thêm một món canh ngọt nhuận phổi, bảo là canh ngọt thì chắc nó sẽ uống được nhiều hơn chút.
Mẹ tôi đối với Trình Tập có chút nâng niu dè dặt, nhưng tôi chưa từng nghe Trình Tập gọi bà một tiếng "mẹ".
Anh nói chuyện với bà, luôn tránh dùng xưng hô.
Sự xa cách của Trình Tập rõ như ban ngày, tôi sợ mẹ buồn, ngầm tìm cách an ủi bà.
Mẹ lại lắc đầu nói không sao, bảo Trình Tập ngày xưa sống rất khổ. Mẹ nuôi của anh là y tá, không lập gia đình. Mẹ đơn thân, cuộc sống vốn đã khó khăn, năm Trình Tập học cấp ba, mẹ nuôi anh nhảy lầu t/ự s*t, Trình Tập sống cô đ/ộc, đời càng thêm bấp bênh.
"Là mẹ không tốt, làm lạc mất con trai bao năm nay, khiến nó chịu nhiều khổ cực."
Mẹ nắm tay tôi dặn dò: "Ánh Ánh, chúng ta phải đối xử tốt với anh trai hơn."
Tôi gật đầu.
Nhưng mẹ ơi, Trình Tập không muốn có một đứa em trai.
Hành lang tối om, tôi gắng sức chống cự. Trình Tập ghì ch/ặt cổ tay, đ/è chân tôi, kẹp tôi vào vách tường, nói: "Ánh Ánh, đừng hờn dỗi nữa."
"Trình Tập, chúng ta như thế này là sai."
"Vậy em nói xem, làm thế nào mới đúng?"
Anh kéo tay tôi đặt lên ng/ực mình, trái tim như muốn phá lồng ng/ực nhảy ra, đ/ập thình thịch trong lòng bàn tay tôi.
"Anh đã cố gắng kìm nén, nhưng vô ích. Dư Ánh, nếu em có bản lĩnh, hãy bắt nó ngừng đ/ập đi."
Tôi nắm ch/ặt áo sơ mi anh, trán đ/è lên vai anh, không muốn anh thấy nước mắt đang rơi.
Tôi nói: "Trình Tập, chỉ làm anh trai thôi không được sao?"
Trình Tập im lặng mấy nhịp thở, ngửa mặt lên nói: "Được chứ."
Sau khi khai giảng, Trình Tập rất bận, chúng tôi ít khi gặp nhau.
Thỉnh thoảng anh gọi điện hỏi vài câu vụn vặt, nhạt nhẽo.
Dường như tuân thủ vị trí người anh, chẳng nhắc nửa chữ nhớ thương, nhưng từng câu đều là "anh nhớ em".
Tôi nghe hiểu, mà giả vờ không biết.
Hôm thi cuối kỳ, một nữ sinh từ tòa nhà cao nhất khoa Hóa nhảy xuống, rơi ngay trước mặt tôi.
Thân thể cong quẹo, m/áu từ trong cơ thể chảy ra thành vũng.
Tôi nhìn chằm chằm x/á/c ch*t trước mặt, mùi tanh nồng xộc vào mũi.
Khoảnh khắc ấy, vô số hình ảnh lóe lên trong đầu tôi.
Tòa nhà cũ mục, Trình Tập mặc đồng phục, và người phụ nữ trung niên lao về phía cửa sổ.
Cuối cùng, chỉ còn lại một cái x/á/c biến dạng.
Có người kéo tôi vào lòng, bàn tay ấm nóng che mắt tôi, gọi tên tôi bên tai: "Ánh Ánh, tỉnh lại đi..."
Tôi ngửi thấy mùi hương của anh, mùi xà bông sạch sẽ.
Y như lần đầu tiên tôi ngửi thấy.
Trình Tập.
Người đó, là Trình Tập.
Bình luận
Bình luận Facebook