Chỗ này cách nhà một quãng đường khá xa.
Bùi Kỳ Duật bế tôi trên tay, tay kia xách đôi giày cao gót của tôi.
Hai đứa cứ thế thong thả bước đi trên con đường vắng.
Không biết đã đi bao lâu.
Từ vệ đường bỗng có một chú mèo mun lông vàng phóng ra.
Tôi vội bảo Bùi Kỳ Duật đặt tôi xuống.
Dùng tiếng "meo meo" chẳng chuẩn chút nào, tôi dụ chú mèo vàng dưới gầm xe chui ra.
Tôi kêu một tiếng.
Nó cũng đáp lại một tiếng.
Như thể đang sửa phát âm cho tôi vậy.
Có lẽ thấy tôi gọi õng ẹo quá, nó mới thong thả chui khỏi gầm xe, hướng về phía tôi "meo meo" liên hồi.
Rồi nhân lúc nó không để ý.
Tôi ôm chầm nó vào lòng, hào hứng reo lên:
"Chúng ta có mèo rồi Bùi Kỳ Duật!"
Chú mèo vàng vung chân đ/ập nhẹ vào mu bàn tay tôi.
Là cái đệm thịt mềm mũm mĩm, chẳng xòe móng.
Ánh mắt kiêu ngạo của nó như muốn nói: "Đồ ngốc, là ta có người hầu mới đúng!"
"Hê hê, mèo hoang mà chậm tay là hết lượt đấy."
"Lỡ sau này em đi rồi, còn có nó ở bên anh."
Bùi Kỳ Duật đột nhiên ngớ người: "Sao em lại phải đi?"
"Bùi Kỳ Duật, sau này sẽ có người tốt hơn đến bên anh, mỗi chúng ta đều chỉ là lữ khách qua đường của nhau thôi."
Bùi Kỳ Duật cụp mắt, lặng thinh.
Bình luận
Bình luận Facebook