Tìm kiếm gần đây
11.
Nguyên nhân bởi vì Thiệu Từ Ngôn, Giản Thanh Đường đã tới tìm tôi một lần.
Buổi tối tôi vừa từ thư viện đi ra, đã bị cô ta ngăn lại.
Thư viện đang chuẩn bị đóng cửa, trên đường chỉ có một vài người.
“Giản Hi, mày đã bẻ cong Thiệu Từ Ngôn rồi, mày rất đắc ý đúng không?”
“Bây giờ mày bị anh ta đ/á, cuối cùng mày cũng đợi được ngày này để cười nhạo tao có phải không?”
“Loại người như mày, sao không đi ch*t đi?!”
Tôi không muốn phí thời gian nói nhảm với cô ta.
Nhưng khi cô ta thấy tôi muốn làm lơ cô ra rời đi, hoàn toàn bộc phát.
Kéo tay áo của tôi, giơ tay lên định cho tôi một cái t/át.
Tôi rất nhanh ngăn lại, không dùng lực trở tay đẩy cô ta lên tường.
“A - - Giản Hi mày còn dám đ/á/nh trả?”
Giản Thanh Đường đ/ập lưng vào tường, đ/ập không nhẹ.
Tôi cười nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm đi về phía cô ta.
“Giản Thanh Đường, mẹ cô thật sự đã chiều cô đến không có đầu óc rồi.”
“Mày muốn làm gì?” Cô ta có chút cảnh giác nhìn tôi.
Tôi giơ tay khẽ vuốt mái tóc cô ta, thờ ơ nói.
“Đã trễ thế này, nơi này cũng vừa vặn là góc ch*t cam theo dõi, tôi muốn làm gì cô không phải rất dễ dàng?”
Nói xong, đầu ngón tay cũng trượt đến đầu vai cô ta, nhẹ nhàng đ/á/nh xoay.
“Không phải mày thích đàn ông sao?”
Giản Thanh Đường vừa rồi khí thế kiêu ngạo, bây giờ cố gắng bình tĩnh, nhưng thân thể không dám nhúc nhích.
Tôi mỉm cười dịu dàng, dùng ngón tay xoa xoa một bên cổ cô ta.
“Tôi là đồng tính luyến ái, cũng không ngăn cản việc tôi muốn làm gì cô đi?”
Giản Thanh Đường giãy dụa không có kết quả, trong mắt đã có chút nước mắt.
“Xin lỗi Hi Hi, đừng đối xử với tôi như vậy, chúng ta là có qu/an h/ệ huyết thống là chị em mà...”
Tay tôi đặt ở trên cổ cô ta hơi siết ch/ặt một chút.
“Đừng gây phiền phức cho tôi nữa, nghe rõ chưa, chị?”
Nếu không, cô ngàn vạn lần không nên đẻ mình ở một mình.”
Vẻ mặt cô ta không giấu được sợ hãi, vội vàng gật đầu.
Tôi lùi lại một bước, buông tay ra.
Lãnh đạm nhìn chằm chằm Giản Thanh Đường chật vật chạy đi.
Vừa lúc tôi chuẩn bị rời đi thì cách đó không xa có người bước ra.
“Thì ra cậu vẫn còn có mặt như vậy.”
Lộ Thanh Dã lắc lắc điện thoại di động trong tay.
“Không liên lạc được với cậu, trễ thế này muốn đến thư viện đón cậu một chút, mình lo lắng cho sự an toàn của cậu.”
Trái tim dường như nước đọng không hề d/ao động vào giờ khắc này giống như là bị rót vào một tia dòng nước ấm.
Loại rung động ngoài dự liệu này cách đây không lâu cũng từng có một lần.
Đều là bởi vì Lộ Thanh Dã.
Sau khi cảm ơn, vẫn sửa đúng anh.
“Tôi là người đàn ông còn cần cậu tới đón?”
Anh cười nhẹ ừ một tiếng.
“Bây giờ nhìn ra rồi, còn rất biết tự bảo vệ mình.”
Tầm mắt Lộ Thanh Dã dời xuống cổ tôi, giọng nói chậm lại.
“Cậu thích bóp cổ người khác à?”
“Vậy bị bóp... có thích hay không?”
“Đồ đi/ên.”
Tâm động yếu ớt đột nhiên dừng lại.
Tôi không để ý tới anh, trực tiếp rời đi.
Lộ Thanh Dã ung dung đi theo phía sau tôi, ngả ngớn bổ sung.
“Được rồi, không thích bị bóp thì không thích.”
“Cậu nhéo mình cũng được.”
Nam sinh phía sau dường như còn tùy tiện ngang ngược hơn Thiệu Từ Ngôn một chút.
Nhưng vẻ ngoài không đáng tin cậy của anh luôn trái ngược với nội tâm thực sự của anh.
Ví dụ như khi tôi đi tắm, anh sẽ đặc biệt tránh đi.
Chưa bao giờ nói đến lợi dụng sự tiện lợi khác của đồng giới, đề nghị đi tắm chung.
Nhưng sau khi tôi đi ra, rất nhiều lúc anh lại vừa vặn đứng ở cửa phòng tắm.
“Cậu đứng đây làm gì? Không phải cậu đã tắm rồi sao?”
Lộ Thanh Dã tựa vào tường nghịch điện thoại di động, thấy tôi đi ra mới cất đi.
Đưa tay lau sạch bọt nước trên tóc tôi.
“Tuy rằng cậu nói tầng này đều là trai thẳng.”
“Nhưng đề phòng có kẻ bi/ến th/ái nhìn lén, tôi vẫn canh giữ ở cửa chờ cậu mới yên tâm.”
Nghĩ vậy, tôi chậm bước lại.
Chờ anh đuổi theo, lại song song cùng đi.
Làn sương m/ù dịu nhẹ của vầng trăng đêm đó khiến những vật thể xung quanh trông mờ mịt và méo mó.
Dường như trên thế giới này chỉ có tôi và chàng trai bên cạnh.
Lần đầu tiên tôi muốn vứt bỏ nhìn trước ngó sau, thử lại lần nữa.
…
Oán h/ận của Giản Thanh Đường đối với tôi nhiều năm như vậy, cũng không phải một câu đe dọa của tôi có thể hoàn toàn dọa đến.
Nhưng quả thật cô ta cũng không dám trắng trợn làm gì.
Vì vậy, cô ta đã không xuất hiện trong khi tôi bị một đám người bao vây gây rắc rối.
Trong căn tin, mấy nam sinh cầm khay thức ăn đi về phía tôi.
Lúc đi ngang qua tôi, nam sinh dẫn đầu bất ngờ va vào vai tôi.
Đĩa ăn của gã ta rơi xuống đất.
“C/on m/ẹ nó, mày đi đường không có mắt à?”
Nói xong, gã ta hung hăng đẩy tôi một cái.
Đây không phải là t/ai n/ạn.
Tôi chú ý tới gã ta là cố ý đụng vào người tôi.
“Xin lỗi.” Tôi chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Nhưng gã ta không cho tôi đi.
“Một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao?”
“Bây giờ, hoặc là anh đi m/ua tất cả thức ăn ở cửa sổ nơi tôi m/ua cơm.”
“Hoặc là, anh ngồi xổm xuống liếm sạch sẽ. Tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh, thế nào?”
Cách bới móc á/c ý này rất giống với ai đó.
Tôi nhướng mắt nhìn qua mấy người.
“Là Giản Thanh Đường bảo hai người tới?”
Những người trước mặt đều sửng sốt, có lẽ là vì họ không ngờ tôi có thể đoán được danh tính người đứng sau nhanh đến vậy.
Tôi nhìn những người trước mặt, và họ có vẻ quen mắt.
Tôi vừa tìm ki/ếm trong trí nhớ, vừa chu toàn với bọn họ.
“Nếu b/ắt n/ạt xảy ra ở nơi công cộng, tôi có thể gọi cảnh sát, có biết hay không?”
“Còn chưa tốt nghiệp, anh có muốn ghi chú vào hồ sơ của mình không?”
Gã to con cầm đầu do dự một chút.
Rõ ràng đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.
Tôi trong lúc vô tình liếc đến trên tay mấy người kém không nhiều lắm cùng một vị trí kén, trong nháy mắt nhớ tới.
“Hình như tôi đã gặp các cậu ở câu lạc bộ thể thao, các cậu là sinh viên năm nhất phải không?”
Gã to con a một tiếng, làm như thật mà không trả lời.
Nếu câu lạc bộ thể thao học hai năm tín chỉ trong câu lạc bộ thì không cần phải học các môn tự chọn.
Mà vừa vặn, chính bộ trưởng câu lạc bộ thể thao là bạn cùng phòng của tôi.
Tôi coi đây là điều kiện để trao đổi.
“Giản Thanh Đường có thể cho các cậu bao nhiêu tiền? Chỉ là mấy bữa cơm. Tôi có thể cho các cậu trực tiếp miễn học, được không?”
“Nói cho tôi biết, mục đích của Giản Thanh Đường là muốn các người chỉnh tôi thế nào?”
Gã to con do dự một chút, cân nhắc nhiều lần, lựa chọn phản bội.
Giọng nam sinh hùng hậu, bình thường nói chuyện cũng giống như là đang rống người.
“Hoặc là đ/á/nh anh một trận, hoặc là anh liền liếm sạch cơm rơi trên mặt đất."
Tôi không thể không nở nụ cười.
Vừa định nói gì đó, phía sau liền truyền đến âm thanh nổi gi/ận.
“Liếm c/on m/ẹ mày!”
Lộ Thanh Dã đại khái chỉ nghe thấy một câu này, cho rằng tôi đang bị bọn họ bới móc.
Không nói hai lời, trực tiếp đem bên cạnh không biết ai ăn còn dư lại bàn ăn chụp ở to con trên mặt.
Tôi: “...”
Rõ ràng đã giải quyết xong rồi...
Sau một trận hỗn chiến, tên to con ôm m/áu mũi muốn khóc không khóc.
“C/on m/ẹ nó, toàn là chuyện gì đâu a.”
Bọn họ đỡ người to con rời đi trước.
Tôi nhìn về phía Lộ Thanh Dã.
“Mình trâu bò quá, một mình đ/á/nh bốn sinh viên thể thao.”
Ánh mắt anh sáng ngời, có sự phô trương của thiếu niên.
“Biết điều này nói lên điều gì không Giản Hi! Điều này nói lên thể lực tôi rất tốt!”
“C/âm miệng đi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên mặt anh, bị tức cười.
Lôi kéo anh đến phòng y tế của trường xử lý vết thương.
Nam sinh chịu đựng vết thương đ/au đớn, quẹo một lần lại một lần kể ra mình lợi hại bao nhiêu.
“Đó chính là 1 đ/á/nh 4! Giản Hi!”
“Bọn họ cộng lại không nhiều lắm có 1000 cân chứ? Còn không phải bị mình dễ dàng quật ngã sao!”
Làm gì 1000 cân...
Tôi bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu.
“Đúng vậy, cậu quá lợi hại.”
“Là người lợi hại nhất trong số những người tôi từng gặp ở trường này.”
Lộ Thanh Dã ra sức gật đầu, giương môi cười.
Cái đuôi lắc lư phía sau sắp không giấu được nữa.
Cách ngụy trang để yêu cầu khen ngợi cũng giống hệt như khi một con chó lần đầu tiên bắt được chiếc đĩa nhựa và chạy đến chỗ chủ nhân để vẫy đuôi.
Để không đả kích lòng tự tin của anh, tôi không nói cho hắn biết chuyện ta sắp sửa giải quyết xong.
Trở lại phòng ngủ đã sắp tắt đèn.
Lộ Thanh Dã chật vật một ngày, trở về liền đi nhà tắm.
Lúc này, có lẽ nhà tắm chỉ có một mình anh.
Nhưng có lẽ chưa bao lâu sau khi anh bước vào, đèn và nước đều tắt.
Đề phòng vạn nhất, tôi bật đèn pin điện thoại di động, vẫn đi xem một chút.
“Lộ Thanh Dã?”
“Ừ…”
“Đã hết nước rồi, có phải cậu còn chưa tắm xong không?”
Tôi đứng ở cửa không vào.
Bên trong im lặng hai giây, mới khàn giọng mở miệng.
“Giản Hi, hình như bọt biển lọt vào mắt mình, mình không mở mắt ra được, cậu có thể…”
Anh dừng một chút, mới tiếp tục nói.
“Cậu mang khăn tắm vào cho mình có được không?”
Tôi chớp mắt, chậm chạp ồ một tiếng.
Đều là con trai, không có gì phải x/ấu hổ.
Tôi tự an ủi mình như vậy, cầm khăn lông của anh đi vào.
Tôi bật đèn pin, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Thanh Dã.
Không dời xuống một điểm.
“Cho cậu.”
Lộ Thanh Dã nhận lấy.
Tôi đang muốn quay người rời đi.
Nhưng trên mặt đất đều là nước, không cẩn thận trượt một cái, ngã ngửa ra sau.
Ngồi ở trước mặt Lộ Thanh Dã.
Đối diện chân hắn.
Những gì không nên thấy cũng đã thấy.
Vừa vặn Lộ Thanh Dã cũng buông khăn mặt xuống, mở mắt ra.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi: “...”
Lộ Thanh Dã: “...”
Khoảnh khắc này, sự x/ấu hổ của tôi đạt tới đỉnh điểm.
Sau vài phút hỗn lo/ạn, Lộ Thanh Dã tùy ý đi đến bên hồ nước lấy nước lạnh gội đầu.
Sau đó chúng tôi trầm mặc đi về phía phòng ngủ.
Trên đường, Lộ Thanh Dã bỗng nhiên mở miệng.
“Có phải còn có thể hay không?”
“Nó đã vượt xa kích thước trung bình của đàn ông trong nước rồi.”
Sắc mặt tôi không thay đổi bước nhanh hơn, kéo dài khoảng cách.
Lộ Thanh Dã lại nhỏ giọng bổ sung: “Thật đấy, mình đã tìm số liệu này…”
Cú đ/á/nh thẳng này suýt nữa đã đ/á/nh ch*t tôi.
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook