Phó Ứng Ngôn là đàn anh cấp ba của tôi.

Trùng hợp thế nào, năm ấy anh viết thư tình cho tôi nhưng bị từ chối. Lý do rất đơn giản: tôi phải tập trung học hành.

Lên lớp 12, kỳ thi năng khiếu bận tối mắt tối mũi, toàn bộ tâm trí tôi đều dồn vào việc ôn thi, không còn sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng trời xui đất khiến thế nào, cả hai chúng tôi đều đỗ vào khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh.

Phó Ứng Ngôn may mắn hơn. Cuối kỳ hai năm nhất, anh được một đạo diễn danh tiếng để mắt tới, lại còn gặp được một vai diễn phù hợp, lập tức đoạt giải Ảnh đế.

Còn tôi, khi anh đã một chân bước vào giới giải trí, nổi như cồn, thì vẫn chỉ là một sinh viên khốn khổ, chăm chỉ tập luyện từ sáng sớm tại học viện.

Về sau, tôi cũng vất vả chen chân vào làng giải trí, nhưng kết quả không cần nói cũng biết.

Cấp ba dường như là điểm giao nhau duy nhất giữa tôi và anh.

Từ đó, Phó Ứng Ngôn càng ngày càng tiến xa, còn tôi thì dù có cố gắng thế nào, cũng dường như càng xa rời giấc mơ của mình.

Tôi thích diễn xuất, nhưng tôi lại không diễn được.

Thầy cô nói rằng, có lẽ tôi thiếu một chút thiên phú.

Nhưng tôi không bao giờ tin vào cái gọi là thiên phú ấy.

Tôi chỉ tin rằng, tất cả những gì con người đạt được, đều không phải tự nhiên mà có.

Đây cũng chính là lý do mà giờ phút này tôi xuất hiện ở đây.

Tôi bừng tỉnh, nhìn vào màn hình điện thoại trước mặt.

“Nhớ kỹ những chiến thuật hôm qua đã bàn, đừng quên mấy điểm mấu chốt nhé.”

Tôi cẩn thận dặn dò lại một lượt qua tai nghe.

MC trên sân khấu đang đọc lời dẫn đầy hào hứng:

“Ngay sau đây, xin mời phòng 504 mang đến cho chúng ta màn phát sóng trực tiếp siêu thú vị!”

Trên màn hình lớn, màn hình điện thoại của năm người chúng tôi từ từ được chiếu lên.

Tôi ngồi ở vị trí ngoài cùng, còn Tống Ỷ ngồi giữa.

Dù tôi là người đóng góp nhiều nhất cho cả đội, Tống Ỷ và các bạn khác đều khuyên tôi nên ngồi ở vị trí trung tâm, nhưng tôi không đồng ý.

Tôi biết, mọi người đều g h é t tôi.

Thay vì cố gắng thu hút sự chú ý, tôi lo rằng xuất hiện quá nhiều sẽ khiến người xem càng thêm á c c ả m.

Bạn cùng phòng tôi đều là thực tập sinh đang trong giai đoạn phát triển, tôi không muốn liên lụy họ.

Vào game, tôi chọn tướng Bách Lý Huyền Sách.

Trận đấu diễn ra không mấy k ị c h t í n h, chúng tôi nhẹ nhàng giành chiến thắng.

Tôi mở phát lại trận đấu, định đích thân phân tích chiến thuật cho khán giả, nhưng không ngờ lại bị một người giành trước.

“Đội hình này, chọn Bách Lý Huyền Sách làm trung tâm là lựa chọn rất đúng đắn.”

Tôi ngẩng đầu lên từ ghế chơi game, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người ấy.

Phó Ứng Ngôn thoáng l i ế c tôi một cái, sau đó tiếp tục phân tích đoạn phát lại trên màn hình lớn.

Tôi tắt tai nghe, hoàn toàn không hiểu anh định làm gì.

Thực ra, trước kia danh tiếng của tôi không tệ đến mức này.

Cho đến một ngày, paparazzi chụp được cảnh tôi và Phó Ứng Ngôn.

Anh chặn tôi ở một góc phim trường, nửa người che lấy tôi, tay đặt lên khóe môi tôi một cách mờ ám.

Còn tôi, son môi bị lem, nước mắt lưng tròng.

Bị dính scandal với một ngôi sao lớn như Phó Ứng Ngôn không phải chuyện hay ho gì.

Đúng lúc đó, tiểu hoa đán đang nổi tiếng Doãn Trích Tinh còn liên tục ám chỉ qu/an h/ệ giữa cô ta và Phó Ứng Ngôn trong các chương trình phỏng vấn.

Fan couple của hai người họ lập tức n ổ t u n g.

Họ không chỉ c ô n g k í c h trang cá nhân của tôi suốt đêm, m/ắng tôi là kẻ thứ ba, mà còn đào ra đủ loại “phốt” và thậm chí pts cả di ảnh của tôi để c h ế n h ạ o.

Mấy cái gọi là “phốt” ấy, chẳng qua chỉ là chuyện tôi từng niềng răng, vậy mà lại bị đồn thành p h ẫ u t h u ậ t thẩm mỹ, vô số tin tức nhảm nhí khác bị lôi ra.

Tuy nhiên, trong giới giải trí, không nổi tiếng chính là t ộ i l ỗ i.

Không ai biết rằng, ngày hôm đó ở phim trường, thực ra Phó Ứng Ngôn đang tỏ tình với tôi.

Cuối cùng, anh còn h ô n tôi một cái.

Tôi c ả n h c á o anh đừng lại gần tôi. Giờ là lúc sự nghiệp tôi đang lên, không có thời gian yêu đương.

Không ngờ, Phó Ứng Ngôn lại nói một câu còn k i n h k h ủ n g hơn:

“Anh sẽ công khai chuyện chúng ta, để em danh chính ngôn thuận.”

“Lâm Ấu Kinh, ở bên anh đi. Với độ nổi tiếng của anh, em sẽ luôn có phim để đóng.”

Câu nói ấy như phủ nhận hoàn toàn sự cố gắng của tôi.

Tôi t ứ c đến phát khóc, tặng anh một cái t á t thẳng tay.

Danh sách chương

5 chương
07/01/2025 21:18
0
07/01/2025 21:18
0
07/01/2025 21:17
0
07/01/2025 21:17
0
07/01/2025 21:17
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận