Tôi tranh luận với Dương Khiết, tôi không hề hay biết cái gì hết, có gì sai à.
Không nghĩ đến Dương Khiết nổi kh/ùng đ/á/nh tôi.
Tôi đ/á/nh trả theo bản năng, đưa tay đẩy cô ta ra, kết quả đã khiến cô ta đ/ập đầu chảy m/áu.
Chuyện này ầm ĩ rất lớn, tôi bị thông báo phê bình, các bạn cùng phòng cũng chỉ trích tôi không biết chừng mực.
Dương Khiết càng rêu rao khắp nơi trong lớp là tôi đ/á/nh cô ta, m/ắng tôi là đứa nhà quê ưa b/ạo l/ực.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa tức gi/ận, từ trước đến giờ không có kinh nghiệm xử lý những việc kiểu này.
Dương Khiết vẫn không chịu bỏ qua tôi, tìm mấy tên l/ưu m/a/nh ngoài trước chặn tôi lại đ/á/nh cho một trận, nói chỉ cần sau này tâm trạng không tốt sẽ đ/á/nh tôi!
Tôi thấp thỏm bất an, hoàn toàn không biết nên ứng phó với việc b/ạo l/ực học đường bất ngờ xảy ra như thế nào.
Tôi chỉ có thể đến nhận sai với Dương Khiết, hy vọng bỏ qua hiềm khích lúc trước, dù sao thì đại học cũng còn tận bốn năm nữa, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
“Biết sai thì tốt, thế nhưng, tôi thấy cô vẫn không thuận mắt chút nào!”
“Không phải Trình Lộ khen cô nhỏ xinh dễ thương à? Được, tôi là đứa thô kệch, cô là bé dễ thương, cô kawaii!”
Dương Khiết càng nói càng c/ăm hờn.
“Triệu Dịch, cô nghe kỹ cho tôi, bắt đầu từ hôm nay, tôi b/éo hơn cô nửa cân sẽ t/át cô một bạt tai, cho đến khi cô b/éo hơn tôi, tôi mới tha cho cô, nghe hiểu không?”
Lời của Dương Khiết khiến tôi khó có thể chấp nhận, làm sao có thể như vậy được?
Không đợi tôi phản đối, Dương Khiết lôi tôi đi cân, bản thân cô ta cũng cân.
Tôi 46,2 cân, cô ta 51,2 cân.
“Tôi b/éo hơn cô 5 cân, vì vậy phải t/át cô 10 cái!” Dương Khiết cười khanh khách, bắt tôi đưa mặt qua.
Tôi tức đến mắt đỏ quạnh, vừa tủi nh/ục vừa tức gi/ận.
“Sao hả? Không nghe lời? Được lắm, tôi nói cho cô biết, tôi muốn gi*t ch*t cô đơn giản thôi, đến khi đó bảo bố mẹ cô tới nhặt x/á/c cho cô! Cô còn học cái rắm!"
Dương Khiết lộ ra sự t/àn b/ạo, vốn dĩ không giống sinh viên, ngược lại trông giống xã hội đen hơn.
Tôi mới tới thành phố lớn đi học, ngay cả tàu ngầm cũng chưa không biết đi ra sao, tất nhiên cái gì cũng sợ, nhanh chóng đã bị cô ta nắm thóp.
Nhưng tôi không muốn bị cô ta t/át.
Dương Khiết không nói một lời đã gọi điện thoại kêu người chặn tôi: “Các cậu gặp được cô ta lần nào thì đ/á/nh lần đó, nhớ kỹ, mỗi một người t/át cô ta 10 cái, t/át đủ 100 cái!”
Nỗi sợ của tôi đã chiến thắng sự tức gi/ận, cúi đầu rơi nước mắt không ngừng.
Cuối cùng cũng chỉ có thể chịu đựng để cô ta s/ỉ nh/ục.
Từ đó về sau, mỗi ngày tôi đều phải chịu 10 cái t/át, Dương Khiết còn ép tôi hàng ngày ăn quá lượng, cưỡng ép tôi tăng cân.
Cô ta không muốn nhìn thấy tôi vẫn còn nhỏ xinh đáng yêu.
Nhưng tôi ăn không b/éo, thì đến khi nào mới có thể b/éo hơn cô ta đây?
...
Sau khi lại bị đ/á/nh 10 cái t/át một lần nữa, tôi trốn trong phòng vệ sinh âm thầm khóc lóc, muốn gọi điện thoại cho ông nội, nhưng đến cũng vẫn không gọi đi.
Trong phòng ký túc xá, đám Dương Khiết cười nói, hôm nay không phải học nên tất cả bọn họ đóng cọc ở ký túc xá.
“Tức ói, nhìn thấy Triệu Dịch là không vui, ngày ngày ăn nhiều như vậy vẫn 46,2 cân, chẳng phải ruột nối liền miệng, lẽ nào cô ta ăn bao nhiêu là ị ra bấy nhiêu à.” Dương Khiết đang s/ỉ nh/ục tôi.
“Có một số người trời sinh ăn bao nhiêu cũng không b/éo, không có cách nào cả.”
“Vả mặt cô ta thành đầu lợn là có thể b/éo mấy cân rồi.” Dương Khiết cười ha hả.”
Tôi mím môi, trong lòng lại lần nữa trào dâng nỗi kích động, tôi muốn nói cho Dương Khiết một phương pháp gi/ảm c/ân bí mật.
Tôi đã muốn nói cho cô ta biết từ lâu rồi!
“Úp ngược bát cơm mình dùng lên phần m/ộ, sau đó lấy lá liễu che đi, như vậy sẽ càng ăn càng g/ầy, bởi vì đồ ăn đều đã thờ cúng cho vo/ng h/ồn.”
Đây là phương pháp bí mật trong thôn ở quê chúng tôi, cụ tôi đã từng nói cho tôi, đồng thời còn dặn dò nhiều lần là không được dùng bừa bãi, b/éo mới có phúc.
Lúc trước tôi không tin, cho đến khi thôn chúng tôi có một người phụ nữ sau khi sinh con thì phát tướng, cô ấy đã lén lút làm theo phương pháp này, kết quả là chưa tới ba tháng, đã g/ầy chỉ còn da bọc xươ/ng, cuối cùng biến mất ở trên núi.
Cũng không có ai biết cô ấy đã đi đâu.
“Triệu Dịch, cô ch*t trong phòng vệ sinh à? Cút ra đây mau, tôi muốn đi tiểu!” Tiếng Dương Khiết đ/á cửa đã khiến tôi gi/ật mình bừng tỉnh.
Tôi lau nước mắt đi ra ngoài.
Dương Khiết xì một tiếng đầy kh/inh miệt: “Trốn ở đây ăn cứt à? Tôi thấy cô g/ầy như vậy là ăn cứt nhiều nên không có dinh dưỡng đấy.”
Tôi tức đến mức môi run run, gần như buột miệng nói ra phương pháp bí mật kia.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn cố nhịn.
Bình luận
Bình luận Facebook