13
Cuối cùng thì hai gia đình cũng biết chuyện.
Hứa Hán kinh ngạc, có lẽ cô ấy không ngờ anh hai của mình lại to gan như vậy.
Anh cả im lặng, tôi đoán là anh ấy không nói nên lời.
Anh trai Bùi Triều Lê của tôi thì mang sắc mặt u ám, anh đang dùng khăn ướt lau d/ao mổ, chắc là đang nghĩ sẽ gi*t người ch/ặt x/á/c như thế nào.
Gương mặt ba vẫn ôn nhu điềm tĩnh như mọi ngày, hình như nụ cười của ba rạng rỡ hơn thường ngày một chút. Nhưng bất cứ ai hiểu rõ về ông đều biết rằng đây là dấu hiệu cho thấy ông đang cực kỳ tức gi/ận.
Hai gia đình quyết định gặp nhau tại một nhà hàng.
Sau khi mọi người đã đến nơi, ba tôi lịch sự chậm rãi xắn tay áo lên tận khuỷu tay, trên môi nở nụ cười thân thiện, ông nhìn ba ruột của tôi rồi bình tĩnh nói: “Con n/ợ ba trả, chắc cũng không quá đáng phải không?”
Mọi người đều im lặng.
Tôi gi/ật mình, ba tôi thường ngày là người dịu dàng điềm tĩnh, rất ít khi thấy ông nổi gi/ận. Cùng lắm ông sẽ âm thầm gi*t người từ sau lưng thôi, mà bây giờ nhìn dáng vẻ của ông như vậy, thật sự ông muốn ra tay đ/á/nh người rồi, xem ra ông nổi trận lôi đình rồi.
Tôi run lên, dù người bị đ/á/nh có phải là bố ruột của tôi thì tôi cũng không dám xin ông nương tay.
Hứa Hạc Nhiên nhìn người đàn ông tuấn tú có khí chất không hề kém cạnh ba mình, trong lòng anh ấy có chút bất an: "Chú Bùi, chuyện này không liên quan gì đến ba cháu."
Ba tôi mỉm cười, giọng nói nghe dễ chịu nhưng dường như có sát ý: "Chỗ người lớn đang nói chuyện thì trẻ con đừng ngắt lời, Hứa tổng, mời!”
Nói xong ông trực tiếp ra tay.
Ba ruột tôi cũng vô cảm, bước ra ứng chiến.
Lúc này, anh trai tôi cũng trực tiếp túm lấy cổ áo Hứa Hạc Nhiên rồi lôi ra ngoài, đúng vậy, theo đúng nghĩa đen là “lôi”.
"Đừng vội, chúng ta cũng giao lưu thân thiện một trận đi.”
Em gái tôi nhìn thấy như vậy thì muốn chạy theo nhưng bị tôi ngăn lại.
Nếu em ấy đi theo thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa?
Em gái tôi lo lắng đến mức hét lên: “Anh ơi, anh đừng quá đáng.”
Anh trai tôi có quá đáng hay không tôi không biết, dù sao thì chắc chắn anh hai của tôi không xong rồi.
Đừng quên anh trai tô học y.
"Người phụ nữ dùng d/ao đ/âm nam sinh mười ba nhát, con d/ao lệch trọng tâm, nam sinh đó bị thương nặng nhưng theo đ/á/nh giá y khoa thì chỉ bị thương nhẹ.”
Trong trí nhớ của tôi thì tin này còn rất mới.
Tôi thở dài.
Cuối cùng tôi nghe nói là ba ruột của tôi đã bị đ/ấm hai phát.
Anh hai hời còn tệ hơn, khi anh ấy quay lại thì sắc mặt hơi tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, bước đi không vững.
Chuyện này mang ý nghĩa là: Đừng chọc vào bác sĩ.
Em gái tôi vội vàng chạy tới đỡ anh ấy, anh ấy tựa vào vòng tay em tôi giống như một tiểu bạch hoa bị tàn phá, khóe mắt ngấn lệ, nét mặt chịu đựng cơn đ/au, anh ấy chỉ nói một từ: “Đau quá.”
Em gái tôi vội vàng dỗ dành cậu bạn trai đáng thương này.
Tôi bàng hoàng, tại sao tôi lại không nhận ra rằng anh hai của tôi diễn xuất giỏi đến vậy?
Nhìn xem, nắm đ/ấm của anh trai tôi lại cứng nữa rồi này.
Bình luận
Bình luận Facebook