Vậy ra thằng bạn cùng phòng xưng huynh gọi đệ với tôi suốt một tháng qua lại là một m/a nữ. Tôi đúng là đứa không biết x/ấu hổ, cứ thản nhiên mặc mỗi chiếc quần đùi trước mặt cô ấy suốt tháng trời, có lúc trong nhà vệ sinh hết giấy còn gọi cô ấy đưa giúp. Sao cô nàng này chẳng bao giờ nhắc tôi một câu nhỉ?
Từ khi phát hiện Giang Duyệt là một tiểu thư m/a, tôi đã trở nên kín đáo hơn hẳn khi ở trước mặt cô ấy.
Cụ thể là: nhất định phải vào phòng tắm trước rồi mới cởi đồ; để thêm hai cuộn giấy dự phòng trong nhà vệ sinh; sáng sớm trước khi đ/á/nh răng trước gương phải chải chuốt lại mái tóc rối bù; làm thêm mệt đến ch*t, trước khi ngã vật ra ghế sofa còn phải chú ý tư thế ngủ say đừng để trông quá kinh dị...
Nhưng sự kín đáo này chỉ kéo dài được một tuần.
Ngay thứ Hai tuần thứ hai, tôi vì đêm hôm trước buồn bã nên dậy muộn năm phút. Dưới áp lực "sắp mất tiền thưởng chuyên cần", tóc tai tôi dựng đứng, hớt hải chạy khắp phòng tìm quần áo mặc, không kịp để ý đến mái tóc rối như tổ chim.
Trong lúc tôi bận rộn như con bọ chét, Giang Duyệt chỉ lặng lẽ đứng một bên, rồi giúp tôi tra kem đ/á/nh răng, rót nước, tiện tay còn bỏ laptop vào túi.
C/ứu người một mạng công đức hơn xây bảy tầng tháp. Lúc đó tôi suýt nữa đã quỳ lạy chín lần gọi cô ấy là thần thánh. Đến công ty đúng giờ, tôi cảm kích rơi nước mắt, nghĩ bụng tối nay phải m/ua ít tiền vàng mã đ/ốt cho Giang Duyệt.
Từ đó về sau, tôi hoàn toàn từ bỏ sự kín đáo. Tôi tự an ủi, dù sao trạng thái hàng ngày của Giang Duyệt cũng chỉ là ngẩn ngơ và lặng lẽ đứng trong góc, cô ấy đâu có để ý đến hình tượng của tôi. Có thời gian chải đầu, tôi thà ngủ thêm một phút.
Và từ đó, Giang Duyệt cũng hình thành một ám ảnh kỳ lạ. Sáng nào thức dậy cũng giúp tôi rót nước, tra kem đ/á/nh răng, còn viết "tra kem đ/á/nh răng cho Lục Tử Minh" lên kính, khiến lần đầu tôi nhìn thấy mà mặt mày đen sì.
Chuyện này tôi đã khuyên can nhiều lần, nhưng mỗi lần cô ấy chỉ ngây người nhìn tôi, như thể nói: Tôi biết rồi, lần sau vẫn dám.
Tôi cũng đành chấp nhận thiết lập này dưới sự cám dỗ "được ngủ thêm một phút", rồi áy náy đề nghị: "Cô giúp tôi tra kem đ/á/nh răng, tôi cũng không biết giúp lại cô điều gì. Hay từ nay mỗi ngày cô dọa tôi đi, chẳng phải cuối năm cần chạy chỉ tiêu sao?"
Giang Duyệt nhìn chằm chằm tôi, rồi bỗng chạy biến mất.
Tôi tìm khắp phòng không thấy cô ấy. Tối trước khi ngủ, tôi bối rối đứng trước gương xin lỗi cô ấy - dù không biết mình sai ở đâu - cô ấy mới xuất hiện, ấp úng mãi rồi nói: "Không."
Giọng cô ấy vốn rất mềm mại, giờ nghe cứng nhắc, như đang gi/ận dỗi.
Tôi ngẩn người: "Không cái gì?"
"Không, dọa anh." Giang Duyệt cúi đầu buồn bã: "Không."
Bước vào xã hội lâu rồi, mối qu/an h/ệ giữa tôi và nhiều người chỉ là lợi dụng lẫn nhau, giúp đỡ nhau phần lớn vì nhu cầu lợi ích, không nói đến tình cảm. Đó là chuyện thường, tôi đã quen. Chính vì thế, trong khoảnh khắc này, khi cảm nhận được thiện ý thuần túy, tôi đột nhiên lặng người.
Tôi nhìn cô ấy lại bắt đầu ngẩn ngơ, tự nhủ không biết có phải vì đ/ộc thân quá lâu rồi mà nhìn cả một đống mảnh ghép đen thui cũng thấy thanh tú đẹp đẽ.
Bình luận
Bình luận Facebook