Thế nhưng, theo lý mà nói, không có tôi, đáng ra Tống Chi Viễn phải dễ dàng ở bên cạnh Hứa Miểu Miểu hơn mới đúng.
Vậy mà dường như bị q u ỷ nhập, Tống Chi Viễn lại đ i ê n c u ồ n g nhắn tin cho tôi.
“Tây Tây, tôi biết em và cậu nhóc kia không có gì cả. Quay về đi, chúng ta bắt đầu lại.”
“Bốn năm tình cảm em quên hết rồi sao? Anh không tin em lại t à n n h ẫ n như thế.”
“Tây Tây, anh không thể sống thiếu em.”
Con người thật là kỳ lạ.
Tôi và anh ta ở bên nhau khi mà anh ta luôn lạnh nhạt, hờ hững. Đến khi chia tay, anh ta lại trở nên nhiệt tình một cách kỳ lạ. Tôi chẳng buồn bận tâm đến sự “chung tình” muộn màng này, lật tay một cái liền chặn số ngay.
Thế nhưng, đến khuya khi tôi vừa thiếp đi, tiếng chuông cửa lại đ á n h thức. Đứng trước cửa là Hứa Miểu Miểu… cùng Tống Chi Viễn, người đang s a y x ỉ n đến mức không còn tỉnh táo.
“Anh ấy uống r ư ợ u lúc nửa đêm, gọi cho cậu nhưng không liên lạc được. Chủ quán b a r đành gọi tôi. Trên đường về, anh ấy liên tục đòi tìm cậu, thế nên tôi mới đưa đến đây.”
Hứa Miểu Miểu vừa đặt Tống Chi Viễn xuống ghế sofa vừa nói: “Tây Tây, tôi không biết vì sao cậu lại chia tay với Tống Chi Viễn. Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn thôi. Người k i ê u n g ạ o như anh ấy, vì cậu mà thành ra thế này, tôi thật sự nghĩ mọi chuyện đến đây là đủ rồi.”
Nghe đến đây tôi muốn bật cười.
Cái gì mà “cô ấy nghĩ đủ rồi”.
Cô ấy nghĩ đủ thì tôi nhất định phải quay lại với Tống Chi Viễn sao?
Tiếng trò chuyện đ á n h thức Lục Nhiên. Cậu tựa vào khung cửa phòng ngủ phụ, khuôn mặt đầy k h ó c h ị u: “Chị này, nếu thấy anh ta tốt như vậy, sao không tự cưới luôn đi, đừng xúi giục người phụ nữ đã có gia đình phạm lỗi.”
Sự b ự c d ọ c như khắc lên trán Lục Nhiên, cậu nói tiếp với giọng điệu không mấy kiên nhẫn: “Và làm ơn giữ chút lịch sự, chỗ này không phải trung tâm thu gom rác thải. Người đã khiêng tới thì làm ơn khiêng về, không thì tôi gọi c ả n h s á t đấy.”
Hứa Miểu Miểu sững người: “Cậu là…”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Lục Nhiên đã hất mặt, tự tin mà lạnh nhạt: “Người đàn ông mới của cô ấy.”
Giọng điệu ấy không hiểu sao còn mang theo chút kiêu hãnh.
Nghe vậy, biểu cảm của Hứa Miểu Miểu trở nên vô cùng phức tạp, cô ấy l i ế c tôi một cái đầy t r á c h m ó c: “Yêu đương mà cũng không biết giới thiệu cho tôi một lần, giờ thì nhìn đi, thật khó xử.”
Chà!
Tôi không ngờ mọi chuyện lại quay ra thành lỗi của tôi. Rõ ràng tôi nhớ mình đã từng nói với Hứa Miểu Miểu rồi cơ mà.
Nghe cô ấy vừa nói dứt lời, Lục Nhiên nở một nụ cười nhạt, nhướng mày lên đầy vẻ g i ễ u c ợ t: "Cần phải cho cô xem? Cô là ai vậy?"
Hứa Miểu Miểu tỏ ra đầy tự tin: "Tôi là bạn thân nhất của Tây Tây, Hứa Miểu Miểu."
Rồi cô ấy lại nói với vẻ đ ù a c ợ t: "Tôi có ảnh hưởng rất lớn đến Tây Tây đấy nhé. Nếu cậu muốn ở bên cô ấy, thì phải qua được cửa của tôi trước. Nếu không, sau này hai người cãi nhau, tôi sẽ không đứng về phía cậu đâu."
Nghe vậy, tôi cảm thấy hơi c ă n g t h ẳ n g.
Ngày trước, Tống Chi Viễn cũng vì lời này mà làm đủ mọi cách để lấy lòng Hứa Miểu Miểu, từ mời ăn uống cho đến tặng quà. Kết cục là hai người càng ngày càng thân thiết, còn tôi lại dần trở thành kẻ đứng ngoài cuộc.
Lần này, tôi rất s ợ Lục Nhiên cũng bị Hứa Miểu Miểu "giành" m ấ t.
Ai ngờ, Lục Nhiên bật cười khẩy, lạnh lùng đáp: "Cô có miệng thì người khác cũng có. Tôi cần cô nói giúp chắc?"
Rồi cậu tiếp tục, giọng nói càng thêm khó chịu: "Nếu rảnh rỗi như vậy, phiền cô nhanh chóng đem người kia đi đi. Tự nhiên nửa đêm đưa một gã đàn ông vào nhà cô gái chưa chồng, là sao hả? Cô không lo cho danh tiếng của bạn thân, nhưng tôi còn lo cho tiếng tăm của bạn gái mình đấy."
Cái miệng "lợi hại" của Hứa Miểu Miểu giờ đây cũng bị Lục Nhiên làm cho cứng họng, không cãi nổi một câu.
Giá mà tôi có được một nửa khả năng ăn nói của cậu ấy, chắc chắn đã không để mình bị Hứa Miểu Miểu đ è đầu c ư ỡ i cổ bấy lâu nay.
Thấy tôi không có ý định giữ lại, Hứa Miểu Miểu chỉ biết n g h i ế n r ă n g đầy t ứ c t ố i, rồi đành dìu Tống Chi Viễn rời đi.
Khi người đã đi hết, Lục Nhiên liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
"Cậu kết bạn kiểu gì thế? Xem ra mắt nhìn người của cậu cũng chẳng ra gì."
Câu này nói xong, có vẻ nhận ra mình hơi "đụng chạm" quá mức, cậu ấy nhẹ giọng thêm một câu: "Cũng may là tôi còn tạm được."
Câu nói của Lục Nhiên vừa "xỏ xiên" vừa tự khen mình làm tôi không khỏi dở khóc dở cười. Nhưng nhìn thấy Hứa Miểu Miểu bị đẩy vào tình thế khó xử, lòng tôi cũng có chút nhẹ nhõm và sung sướng. Quyết định không so đo, tôi vui vẻ t r ê u cậu ấy: "Miệng này tôi thích đấy, b/án không?"
Lời vừa dứt, Lục Nhiên nhíu mày như đang suy nghĩ nghiêm túc. Bất ngờ, cậu ấy tiến lại gần và nhẹ nhàng chạm vào khóe môi tôi.
Tôi c h ế t lặng.
Lục Nhiên giả vờ ho khan, rồi nói với vẻ thản nhiên: "Không b/án, nhưng cô có thể sử dụng bất cứ lúc nào."
Đúng lúc đó, màn hình ảo tưởng của tôi như bị lấp đầy bởi hàng loạt bình luận và "tán thưởng" từ những người xem vô hình:
"Quá đã, quá đã rồi mọi người. 'Tây Tây - Lục Nhiên' CP chính thức bùng n ổ."
"Ôi trời ơi, insulin đâu rồi, mau mang insulin cho ta!"
"Cười c h ế t m ấ t, giờ Lục Nhiên chắc đang cuộn tròn trong phòng mà gào thét không ra tiếng. Không biết cậu ấy có tưởng tượng ra bản thân mình là tổng tài tương lai không?!"
"Cuộn tròn trong chăn mà hét"? Hình ảnh này quá rõ nét. Tôi không kìm được mà cười thầm.
Chỉ đến khi nhìn lại, tôi mới nhận ra tay mình vô thức chạm vào môi – nơi vừa bị cậu thiếu niên kia "chạm nhẹ".
Lúc này tôi mới sực tỉnh.
Khoan đã… chẳng lẽ tôi vừa bị một nhóc con "quyến rũ" sao?!
Bình luận
Bình luận Facebook