Ta và tỷ tỷ cùng lên kiệu hoa vào ngày hôm đó, sau khi thành thân tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Tuy nhiên, một ngày nọ, phu quân ta bị thương và bất tỉnh.
Với tư cách là Hoàng hậu, tỷ tỷ đến chỗ ta vào giữa đêm và nói muốn tráo đổi thân phận với ta.
Ngạc nhiên thay, phu quân của ta lẩm bẩm gọi một tiếng "Nhu nhi", đó chính là tên thời chưa xuất giá của tỷ tỷ ta!
1.
Ta và tỷ tỷ cùng thành thân vào ngày hôm đó.
Tỷ tỷ kết hôn với Hoàng đế, trở thành Hoàng hậu.
Còn ta kết hôn cùng đệ đệ của Hoàng đế, trở thành Vương phi.
Ai nấy đều nói rằng huynh đệ song sinh lấy tỷ muội song sinh chính là điềm lành, là định mệnh.
Nhưng thực ra, ta và tỷ tỷ chẳng giống nhau chút nào.
Tỷ ấy có lúm đồng tiền, còn ta thì không.
Ta có một nốt ruồi lệ chi dưới mắt, mà tỷ ấy thì không.
Cũng giống như việc ta có thể nhận ra ngay ai là Hoàng đế, ai là Vương gia.
Nhưng mọi người vẫn nói bọn ta giống nhau, ta thấy mắt họ có vấn đề thật.
Đêm tân hôn, tấm khăn đỏ phủ kín đầu ta, không thể thấy được gì, chỉ có thể cúi nhìn đôi giày thêu ở dưới chân.
Ngày này thật là khổ sở, sáng sớm đã bắt đầu chải chuốt, cả ngày không cho ăn uống gì, mặc dù các tỳ nữ lén lút đưa cho ta hai cái bánh, nhưng ăn xong vẫn thấy đói.
Trời càng về đêm, đến canh ba rồi mà Vương gia vẫn chưa tới.
Ta đã đói đến hoa mắt.
Nhưng nghĩ rằng hôm nay là ngày thành thân của mình và cũng là ngày đẹp nhất trong đời, vì thế ta phải cố gắng để trông thật xinh đẹp trước mặt Vương gia.
Thế là ta lại tự động viên mình, ngồi thẳng lưng dưới cái mũ ngọc nặng trĩu.
Vương gia à... Phu quân của ta, hề hề.
Nghĩ đến hai chữ "Phu quân", ta cũng không khỏi đỏ mặt.
Ta nghĩ, một lát nữa khi ngài ấy vén khăn trùm đầu lên, liệu ta nên cúi xuống nhẹ nhàng gọi "phu quân" hay nên ngẩng lên mỉm cười gọi "phu quân" với vẻ rạng rỡ đây?
Nhưng chưa kịp quyết định, ta đã thấy một đôi giày màu đỏ sẫm khác trước giày thêu của mình.
Mùi rư/ợu nồng nặc xộc vào mũi làm ta nhíu mày, nhưng nghĩ đến đây là ngày vui nên cũng có thể hiểu được.
Tim ta đ/ập thình thịch như trống, cũng có phần hốt hoảng.
Không biết phải làm sao đây, ta vẫn chưa quyết định xưng hô với ngài ấy thế nào mà!
Ngài ấy mở tấm khăn che, ta nở một nụ cười mà ta cho là đẹp nhất, nhẹ nhàng gọi: "Phu..."
Nhưng ngài ấy lại nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, hai tiếng "phu quân" còn chưa kịp gọi xong đã khựng lại trong họng.
Ngài ấy đỏ bừng mặt vì say, cũng sắp không đứng vững nổi, một tay đỡ vào thành giường, tay kia nâng cằm ta lên nhìn kỹ.
Chàng vô cùng tuấn tú, nhưng nhìn như vậy lại khiến ta cảm thấy hơi ngượng ngùng, cúi mắt xuống không dám nhìn lên.
Tay chàng vuốt dọc khuôn mặt ta, rồi dừng lại trên nốt ruồi lệ chi ở dưới mắt, ngừng lại hồi lâu rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve nó.
"Nhìn ta."
Giọng chàng khàn khàn.
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn chàng, phát hiện ánh mắt chàng đã dịu đi rất nhiều, không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa.
Ta mới dám cười và lại gọi một tiếng "phu quân".
Nhưng lần này lại không ổn, gương mặt chàng ấy lại trở nên lạnh lùng, vẻ dịu dàng trong ánh mắt đã biến mất.
Chàng rút tay lại, không nhìn ta nữa, quay lưng bước ra ngoài, cuối cùng chỉ nói:
"Vương phi, nghỉ ngơi tốt đi."
Chàng ấy bỏ đi rồi, trong đêm tân hôn lại để mặc ta ở đây một mình.
Mà... Có vẻ chàng ấy còn tức gi/ận nữa?
Nhưng ta cũng đầu có làm gì? Thật là kỳ lạ!
Bình luận
Bình luận Facebook