Mỗi khi nghĩ đến điều này, tim tôi lại đ/ập nhanh hơn.
Thật lòng mà nói, suốt ba năm qua tôi chưa từng từ bỏ việc truy tìm sự thật.
Tôi bỏ luôn buổi phỏng vấn chiều hôm đó, theo địa chỉ ghi chép từ năm xưa, bắt chuyến tàu tốc hành buổi chiều đến nhà Mèn Hồ Lô.
Vì vậy khi phát hiện ra manh mối này, tôi đã đến nhà anh ấy ngay. Tôi đứng đợi trước cửa cho đến khi chú và cô đi làm về. Nhìn thấy tôi, đầu tiên họ đứng sững người.
Sau khi biết tôi là bạn cùng lớp của Mèn Hồ Lô, họ cũng niềm nở đón tiếp.
Bước vào nhà, tôi không vòng vo mà hỏi thẳng: "Chú cô ơi, điện thoại của Mèn Hồ Lô, hai người còn giữ không ạ?"
Nghe vậy, cả hai nhìn nhau, nét mặt hiện lên vẻ phức tạp. Cô nói: "Vẫn còn giữ."
Tôi vội đáp: "Có thể nhờ cô cho cháu xem thẻ SIM trong điện thoại được không ạ?"
Cô nghe xong sửng sốt, hỏi: "Cháu lấy cái thẻ hỏng đó làm gì?"
Tôi nói dối: "Ngày trước cháu có một số điện thoại rất quan trọng, giờ quên mất rồi, điện thoại anh ấy có lưu, cháu muốn xem lại."
Cô nghe thế liền bảo: "Được thôi, cho cháu xem, nhưng chắc chắn không có đâu, thẻ SIM của nó không lưu số nào cả."
Nói rồi, cô lấy điện thoại của Mèn Hồ Lô từ một chiếc hộp nhỏ. Nhìn kỹ thì trong hộp toàn là di vật của anh ấy.
Tôi tháo thẻ SIM, lắp vào điện thoại mình kiểm tra. Đúng như lời cô, đó thực sự là một chiếc thẻ trống không, không lưu bất kỳ số điện thoại nào.
Mọi người có nghĩ manh mối lại đ/ứt đoạn ở đây không?
Sai rồi. Chính chiếc thẻ SIM không có số điện thoại này lại là manh mối lớn nhất. Chính chiếc thẻ trống rỗng này đã khiến bao lần suy đoán, hồi tưởng suốt bốn năm qua của tôi khớp nối thành một mạng lưới hoàn chỉnh.
Hôm nay, tôi đã có câu trả lời.
Nhưng câu trả lời này thực sự khiến tôi cảm thấy kinh hãi.
Mọi người có lẽ hơi bối rối, hãy lắng nghe tôi trình bày từ từ.
Để tôi kể lại toàn bộ phân tích về sự việc trước sau mấy năm ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook