Tôi bước ra khỏi phòng với tâm trạng rối bời, Trì Nghiễn Chu đang dựa tường chờ sẵn.
Anh cao hơn tôi một chút, khi nhìn xuống, hàng mi cong vút in bóng lên gò má.
Ánh mắt anh rơi trên người tôi hồi lâu mới chậm rãi cất lời: "Kết quả thế nào?"
Tôi trừng mắt: "Liên quan gì đến cậu?"
Anh lắc lư điện thoại: "Dì nhờ tôi hỏi."
Tôi gi/ật lấy chiếc điện thoại đang trong cuộc gọi, vội vàng trấn an mẹ tôi: "Con không sao, bác sĩ bảo chỉ do thiếu ngủ và hơi sốt thôi."
"Vâng, con biết rồi. Về nhà rồi nói tiếp."
Tôi cúp máy, ném điện thoại lại cho anh, rồi quay lưng bước đi.
Trì Nghiễn Chu lặng lẽ theo sau, không biết từ lúc nào, khoảng cách một trước một sau đã thu hẹp thành đi song hành.
Hôm nay mùi pheromone trên người anh nồng nàn đến lạ, tôi kín đáo giữ khoảng cách, cúi đầu rảo bước.
Tự nhủ thầm đây chỉ là ảo giác.
Toàn là ảo giác mà thôi.
Trì Nghiễn Chu liếc nhìn khoảng cách vừa được tạo ra, nhưng khi tôi ngẩng lên thì anh đã chăm chú nhìn về phía trước.
Bình luận
Bình luận Facebook